"Nói đi." Đường Tuế ăn mấy quả nho xong, cầm khăn giấy trên bàn lên, ung dung lau móng tay mình: "Tìm tôi có việc gì?"
Đường Thiển Thiển siết chặt hai tay, trong lòng không ngừng ép mình bình tĩnh lại.
Trước mắt phải giải quyết chuyện này đã.
"Chị có việc muốn nói với em." Nói xong Đường Thiển Thiển nhìn những người đứng xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Em cho bọn họ lui xuống hết đi."
Đường Tuế lạnh lùng liếc Đường Thiển Thiển một cái, không biết cô ta có ý đồ xấu gì.
"Mấy người đi xuống hết đi, chỗ này không cần các cô hỗ trợ.”
Đường Tuế nhìn đám hầu gái đứng bên cạnh, hết sức khách sáo nói.
"Vâng." Thái độ đám hầu gái rất tốt, đùa à, cậu chủ nhà bọn họ trước giờ ít khi nói cười với phụ nữ, nào đối xử với một người như vậy bao giờ, sau này tuyệt đối không thể trêu Đường Tuế được.
Đám hầu gái lần lượt lui xuống, rất nhanh, phòng khách rộng như vậy chỉ còn hai người họ.
"Nói đi." Khuỷu tay tuyết trắng của Đường Tuế đặt lên sô pha, bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, vẻ mặt lười biếng nhìn Đường Thiển Thiển.
Đường Thiển Thiển nhìn tư thái này của cô, váy trên người tuy không ngắn nhưng lại xẻ là, chỗ xẻ hết sức kiêu ngạo chạy đến tận đùi.
Da cô trắng nõn, hệt như tuyết.
Máy váy đen thuần, làn da cô lại trắng vô cùng, sự tương phản này làm người ta không rời mắt nổi.
"Sao?" Đường Tuế thấy cô ta còn không mở miệng chỉ ngồi yên sững sờ thì nhếch môi: "Nếu chị không có việc gì thì tôi đi trước, tôi còn đang bận."
Dù sao Luân Hồi Kính cũng không giao nhiệm vụ cho cô, cô lười lãng phí thời gian với cô ta.
Đường Thiển Thiển không ngờ bây giờ tính tình Đường Tuế lại lớn lối như thế.
"Chị biết những lời hôm qua em nói với chị đều là những lời trong lúc tức giận, haizz." Đường Thiển Thiển bắt đầu kể lể, còn thở dài một tiếng: "Cậu Hoắc này thật sự có vấn đề, em có biết không? Chị thật sự không nói dối, anh ta biến thái lắm."
Nói xong, vì để đảm bảo mức độ kinh khủng trong lời nói, Đường Thiển Thiển còn đưa tay che miệng mình lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thật ra vẫn còn chút ký ức.
Lần nọ gặp được người đàn ông kia trong một bữa tiệc, người đàn ông cười chế nhạo rồi hung hăng nện chai rượu vang đắt đỏ lên đầu người đối diện vì dám ăn nói lỗ mãng với anh, hỗn hợp rượu vang đỏ và máu tươi khiến bàn tay khớp xương rõ ràng kia thêm phần xinh đẹp.
Khi đó người đàn ông kia còn chưa trải qua vụ tai nạn xe cộ mà đã tàn nhẫn nham hiểm đến vậy.
Hiện tại, không biết đã biến thành ma quỷ đáng sợ như thế nào...
Trong đầu hiện lên đôi mắt không giống con người của người đàn ông kia, Đường Tuế hiện tại cảm thấy, cũng chẳng có gì, bởi... cô cảm thấy, Hoắc Chi Châu mà cô biết lúc bây giờ không phải như vậy.
Đường Thiển Thiển thấy Đường Tuế mãi không nói gì, mím môi, cơ thể run lên, ánh mắt nhìn Đường Tuế nhiều thêm vài phần thương cảm: "Tuế Tuế, không phải em bị dọa ngốc rồi chứ? Anh Hoắc... Cũng không phải loại người thương xót phụ nữ."
Đường Tuế không nói lời nào.
Đường Thiển Thiển nói: "Hay là... Em chạy đi? Chạy thật xa, tới một nơi không ai có thể tìm được."
Tốt nhất là cả đời này đừng trở về nữa! Cô ta mới xứng đáng có được tất cả những thứ này.
"Phụt..."
Nói vô nghĩa nửa ngày, thì ra là đợi ở đây.