“Cậu chủ, anh đi được hả.”
Đường Tuế kinh ngạc lên tiếng.
Sau khi cô nói xong thì lại lập tức che miệng mình lại.
Xong rồi xong rồi, mình biết được bí mật của Hoắc Chi Châu rồi, anh có giết người diệt khẩu không ta.
Hoắc Chi Châu lên xe, khẽ hất cằm: “Cô có đi không.”
“Đi.” Đường Tuế không nói hai lời, nhấc chân lên xe, ngồi ngay ngắn bên cạnh Hoắc Chi Châu.
Tay cũng ngoan ngoãn đặt lên đầu gối.
Cô cúi đầu xuống, trong lòng lại dập dờn không thôi.
Thì ra Hoắc Chi Châu có thể đi được, mọi chuyện trước đây chỉ là giả vờ.
Vậy là anh muốn che giấu những người khác! Nghĩ nghĩ, Đường Tuế lại lén nhìn hai chân của Hoắc Chi Châu.
Khó trách lúc trước cô xoa tinh dầu cho anh lại cảm thấy có vẻ không thích hợp, bởi vì cơ bắp của anh thật sự không giống người không đi được có lắm.
Ra là có vẫn đề lớn này.
Chắc là vậy.
“Cô muốn nhìn thì cứ nhìn quang minh chính đại, không cần lén lút.”
Hoắc Chi Châu khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đường Tuế.
“Hả?” Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn Hoắc Chi Châu không chớp mắt: “Tôi thật sự có thể nhìn quang minh chính đại sao?”
Hoắc Chi Châu:???
Chẳng lẽ không phải cô đang nhìn sao?
“Cậu chủ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật này cho anh, mọi chuyện sẽ được giữ kín.” Đường Tuế nói xong còn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Hành động này thật sự có chút đáng yêu đến phạm quy.
Hoắc Chi Châu híp mắt, lặng lẽ dời tầm mắt, giả vờ không nhìn thấy gì, cố gắng xem nhẹ suy nghĩ kỳ lạ trong lòng.
“Ừm.”
Lúc Đường Tuế cho rằng Hoắc Chi Châu sẽ không phản ứng mình thì anh bỗng nhiên lên tiếng.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -10, tổng còn 75.
Đường Tuế mừng thầm, có lẽ Hoắc Chi Châu đã nhận ra sự chân thành của cô.
Cho nên giá trị hắc hóa mới giảm đi như thế.
Còn vừa rồi… Anh thấy mình sắp té ngã nên mới đi tới cứu mình.
Đường Tuế nghĩ đến đây thì trong lòng ngọt ngào giống như được ăn mật.
Rất nhanh xe đã đến biệt thự.
Đường Tuế xuống xe trước, chờ Hoắc Chi Châu xuống sau.
Hoắc Chi Châu vẫn ngồi trên xe lăn.
Nhưng lúc này đây anh không điều khiển xe lăn tiến lên, mà lại nhìn Đường Tuế bên cạnh.
Chậc, cô bỗng có cảm giác.
Cô đã biết bí mật của cậu chủ nên đã trở thành tâm phúc của cậu chủ rồi.
Đường Tuế ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Hoắc Chi Châu rửa chân cho cô.
Đường Tuế vốn đang vui vẻ, đột nhiên nghe thấy nhiệm vụ này, lập tức ngây ra như phỗng.
Có chắc là không phải đang gây chuyện không đấy.
Quan hệ của cô và Hoắc Chi Châu vẫn chưa đến mức độ đó.
Rửa chân? Còn rửa chân nữa?
Đường Tuế thở phì phò đẩy Hoắc Chi Châu vào phòng, cắn môi.
Luân Hồi Kính: Đếm ngược hai tiếng, nhất định phải cố lên nha.
Đường Tuế:???
Cố lên cái con khỉ khô.
Còn nữa mỗi ngày đều tắm rửa, ai còn rửa chân nữa.
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Chi Châu cũng đứng lên.
“Cậu chủ.” Đường Tuế nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn chín giờ.