Bây giờ biết không phải.
Cô ta muốn chọn lại lần nữa.
Bữa tiệc sinh nhật này, vốn chỉ là cái cớ mà bố mẹ Đường dùng để kết giao với những nhà giàu khác.
Bà nội ngồi một lúc, cảm thấy mệt mỏi nên đã về nghỉ ngơi trước.
Đường Tuế thấy bà nội đã đi, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Vừa định rời đi thì bị bố mẹ Đường gọi đến nói chuyện.
"Con nhìn con xem, cái gì cũng không hiểu, tương lai nếu như bố mẹ không có ở đây, thì ai sẽ chăm sóc con? Chúng ta dù sao cũng phải tìm cho con một lối thoát đúng không? Con không thông minh bằng chị con, cũng không đẹp bằng chị ấy, loại bối cảnh như nhà họ Hoắc đó, không phải ai cũng có thể vào được."
"Con cũng đừng nghe người ngoài nói bậy, bố mẹ có thể hại con sao?"
"Con nhìn xem, Hoắc Chi Châu mặc dù đi đứng không tiện, nhưng mà người ta có tiền, trong cả thủ đô này chỉ có nhà họ Hoắc mới được như thế."
Bố Đường nói rồi giơ dấu like.
Nói xong còn uống một ly rượu, cũng vì hôm nay Hoắc Chi Châu đến thăm, nhà bọn họ mới có thể thương lượng được chuyện làm ăn mấy trăm triệu trong bữa tiệc sinh nhật này.
Có thể tưởng tượng, nếu được dựa vào Hoắc Chi Châu, thì chỗ tốt mà họ lấy được phong phú không biết bao nhiêu lần.
Đường Tuế ngồi trong phòng khách được trang hoàng lộng lẫy, chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên đầu phản chiếu ánh sáng lộng lẫy chói lọi, mẹ Đường với khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt đang nắm tay cô nói những lời thấm thía.
Đặc biệt là lúc bố Đường nói chuyện, cả người toàn mùi rượu khiến cho cô không thoải mái.
Cô ngồi đó không nói tiếng nào, chỉ nhếch môi cười mỉa.
Mẹ Đường thấy Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu không nói gì, đáy mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, đang muốn tiếp tục khuyên thì thấy Đường Tuế đột nhiên ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ bé lanh lợi lạnh lùng không hề báo trước đập vào mắt mẹ Đường.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bà ta, làm cho mẹ Đường không hiểu sao có chút chột dạ.
"Con nhìn mẹ như vậy làm gì? Chẳng lẽ con cảm thấy mẹ sẽ hại con sao?"
Nghe vậy môi Đường Tuế hơi cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Nếu vậy, chuyện tốt như thế, tại sao các người không để cho Đường Thiển Thiển đi?" Đường Tuế rút tay mình về: "Mà nhất định phải để tôi đi?"
Mẹ Đường hơi ngẩn ra, trong lòng cũng có chút hối hận.
Nếu bà ta sớm biết Hoắc Chi Châu dễ dàng giải quyết như vậy thì đã để cho Đường Thiển Thiển đi.
"Còn không phải bởi vì chúng ta yêu thương con sao?" Mẹ Đường cười khan một tiếng, giả bộ dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Đường Tuế.
"À." Đường Tuế cười nhạt, lơ đễnh đưa tay ra, hờ hững vén tóc mình ra sau tai.
Hành động này của cô lại càng làm cho mẹ Đường thấy rõ chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô.
"Cái vòng này là của bà con cho con."
Mẹ Đường nhìn thấy, ánh mắt trừng to lên như chuông đồng.
Chuyện gì vậy, cái vòng này có tiền cũng không mua được.
Sao đột nhiên con khốn Đường Tuế lại có này.
Cái bà già đáng chết đó, đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, mẹ Đường không vui liếc bố Đường một cái.
"Tuế Tuế, cái vòng ngọc này là sinh mạng của bà con, con tháo xuống đi, mẹ sẽ trả lại cho bà, bà già rồi hồ đồ thì thôi, còn con sao lại không hiểu chuyện mà lấy của bà chứ?"
"Bà nội không hồ đồ, hơn nữa, cái này là quà cưới bà nội tặng cho tôi."
Đường Tuế hất tay bà ta ra, không muốn cho mẹ Đường chạm vào.
Một nhà này trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, đừng tưởng rằng cô không biết, trong lòng bọn họ có ý nghĩ xấu xa gì.