Đường Thiển Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực: "Sao tới chỗ Hoắc thiếu mà vẫn không biết sửa, còn nói mạnh miệng hơn, bây giờ vô pháp vô thiên đến mức kêu cái váy tục tĩu này là do Hoắc thiếu chọn cho em, em cảm thấy bọn chị sẽ tin ư?"
Nghe lời này của Đường Thiển Thiển, Hoắc Vân Xuyên lập tức lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, chú nhỏ kia của anh ta tính tình cổ quái, giống y như diêm vương sống.
Sao có thể giúp Đường Tuế chọn quần áo.
Đúng là nói nhăng nói cuội, phi thực tế.
"Không biết xấu hổ."
Hoắc Vân Xuyên không nhịn được mắng một tiếng, cánh tay ôm Đường Thiển Thiển càng chặt hơn.
So sánh hai người với nhau, anh ta vẫn cảm thấy Thiển Thiển của anh ta tốt hơn.
Ngay khi tất cả mọi người đang nhốn nháo, mở miệng chế giễu, một chiếc siêu xe dừng trước mặt họ.
Sau khi xuống xe, Lục Nghiễn mở cửa xe ra, xe lăn của Hoắc Chi Châu xuống khỏi xe.
“Nói ai không biết xấu hổ?”
Mọi người nghe tiếng nhìn theo.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn thân hình thon gầy, dù đang ngồi cũng có thể nhìn ra anh rất cao, tây trang màu đen khiến da anh càng trắng hơn, là màu sắc tái nhợt chưa từng phơi nắng. Gương mặt góc cạnh sắc sảo, có lẽ trên người có dòng máu ngoại quốc nên con ngươi anh có một ít xám nhạt giống động vật máu lạnh, lạnh lẽo và tràn ngập tính xâm lược.
"Chú nhỏ."
Hoắc Vân Xuyên trợn to mắt, như không thể tin Hoắc Chi Châu đột nhiên tới đây.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ, anh chưa từng rời khỏi căn biệt thự kia.
Vậy mà hôm nay... Lại vì Đường Tuế, xuất hiện trước mặt mọi người.
Không thể tin nổi.
Mọi người đều sợ ngây người.
Đặc biệt là bố mẹ Đường, hai người giật mình sững ra hồi lâu, sau đó mới nịnh nọt tiến lên.
"Cậu Hoắc, cậu tới rồi, quả là hân hạnh!"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu Hoắc có thể tới nhà chúng tôi quả là phúc tu tám đời của nhà tôi."
Bố mẹ đường kẻ xướng người họa, vô cùng vui mừng.
Đường Thiển Thiển lại nhíu mày.
Cô ta đúng là không ngờ, tên tàn phế biến thái Hoắc Chi Châu lại đẹp như vậy.
Dù đang ngồi trên xe lăn nhưng xung quanh không có bất kỳ người đàn ông nào có cách để giành được hào quang của anh.
Nếu người đàn ông này có thể đi lại, chẳng phải là...
Căn bản không có chỗ cho Hoắc Vân Xuyên dừng chân.
Nhưng mà... không có nếu như.
Hoắc Chi Châu chính là một kẻ tàn phế, dù bây giờ nhà họ Hoắc nằm trong tay anh, vậy sau này thì sao? Sẽ như thế nào?
Trong vụ tai nạn xe cộ kia, anh không thể sinh con nữa, nhà họ Hoắc to như vậy, cuối cùng... Cũng không thể...
Xì.
Chút ghen ghét vừa dấy lên trong lòng cô ta nhanh chóng tan thành mây khói.
Cô ta chẳng thèm để ý.
"Đường Tuế, lại đây."
Hoắc Chi Châu căn bản không nhìn đến sự xu nịnh của bọn họ, anh quay đầy, tầm mắt sắc bén nhìn Đường Tuế ở một bên.
"Dạ."
Đường Tuế đi qua.
"Cô chưa lấy đồ."
Hoắc Vân Xuyên đưa một chiếc túi xách nhỏ nạm kim cương sáng lóe mắt đến.
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nhận lấy túi xách từ trong tay Hoắc Chi Châu.
"Lục Nghiễn, chúng ta đi."
Hoắc Chi Châu nói xong, mặt vô cảm xoay người rời đi.
Lúc mọi người ở đây đều dại ra, Hoắc Chi Châu đã lên xe đi mất.
Đường Tuế nhìn chiếc xe màu đen biến mất trong màn đêm, lại cúi đầu nhìn chiếc túi xách nhỏ lộng lẫy.
Cho nên? Hoắc Chi Châu thật sự mang đồ tới cho cô?
Ừm, diễn biến sự việc bắt đầu hơi không thể tưởng tượng rồi.