Lúc này Lena không dám cầu xin gì thêm.
Vừa rồi chỉ là lăn ra ngoài, nói thêm một câu đã thành lăn khắp biệt thự, nếu nói thêm hai câu, sợ rằng cô ta không thể làm việc ở đây nữa.
Không được!
Làm việc ở nơi này, một năm có thể kiếm được một triệu, rất nhàn rỗi.
Anh chị em trong nhà, vì nhờ cô ta làm việc ở đây nên tất cả họ đều tìm được công việc rất tốt ở trong công ty con của nhà họ Hoắc.
Cho dù bị làm nhục thì lúc này, cô ta vẫn phải chịu đựng.
Lena cúi đầu, chống hai tay xuống đất, bắt đầu lăn trên mặt đất, một cái hai cái, mấy chục cái... Cuối cùng cô ta cũng lăn ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng được người ta đóng lại.
"Cậu chủ?" Đường Tuế nghiêng đầu, đôi mắt trong veo khẽ chớp nhìn Hoắc Chi Châu.
"Anh có thể chọn giúp tôi không?" Giọng cô rất mềm mại, dường như còn mang theo một ít giọng mũi, càng thêm vài phần quyến rũ.
Đột nhiên, bầu không khí trong thư phòng trở nên thấp hơn.
Mấy hầu gái đều cúi đầu, tay run lẩy bẩy.
Đường Tuế này thật sự là rất to gan.
Không nhìn thấy kết cục của Lena sao?
Thế mà vẫn dám làm như vậy?
"Ừ."
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi Châu dần dần có chút hòa hoãn.
Ngón tay thon dài nhấn nhẹ lên tay vịn, rất nhanh, xe lăn đã đến trước mặt Đường Tuế.
Đôi mắt sắc bén tùy ý quét qua quần áo trên mắc, rất nhanh đã chọn được một cái váy màu đỏ sậm.
"Cái này."
"Được."
Đường Tuế cầm cái váy đó lên, đi ra ngoài thay.
Đến khi bước vào thư phòng một lần nữa, cô đã thu hút sự chú ý của tất cả hầu gái.
Đường Tuế quả thật trông rất thanh nhã.
Cái váy màu đỏ này càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, đặc biệt là hai dây áo rất mảnh, nhìn rất giống hoa hồng.
Đường Tuế đeo giày cao gót vào, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Khóe miệng anh hơi cong lên, trong phút chốc biểu cảm trên khuôn mặt hình như có chút gì đó khác lạ.
"Ngồi bên này."
Hầu gái mang theo rương trang điểm, kêu Đường Tuế ngồi xuống sô pha, chuẩn bị trang điểm cho cô.
Tuy nhiên, làn da của cô thật sự quá tốt, giống như trứng gà được bóc vỏ, trắng như ngọc.
Không cần phải trang điểm.
Chỉ cần tô son và thêm một chút phấn mắt.
Cô chỉ cần tùy tiện vuốt tóc một cái thì một đại mỹ nữ sinh động và thơm ngát sẽ xuất hiện trước mắt.
"Cô đi đi."
Tầm mắt của Hoắc Chi Châu rõ rệt dừng trên người Đường Tuế, chốt lát không dời nổi.
"Cảm ơn cậu chủ."
Đường Tuế khẽ gật đầu, bước ra khỏi thư phòng.
Đến khi cô đi ra khỏi biệt thự, xe đã chờ ở bên ngoài.
Đường Tuế chậm rãi lên xe, rời khỏi biệt thự.
Cô đưa tay chống cằm mình, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ước chừng đi đường được khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô đã đến nhà họ Đường.
Thông qua cửa kính xe, Đường Tuế thấy được một đám người nhà họ Đường đồng loạt xếp hàng đứng ở bậc thang bên kia, mỗi người đều nơm nớp lo sợ.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi cong lên nhìn dáng vẻ của họ, chắc họ nghĩ cô nhất định sẽ đưa Hoắc Chi Châu đến.
"Cắt."
Đường Tuế nhẹ giọng nói.
Trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Đến nơi, tài xế vội vàng xuống xe, mở cửa cho Đường Tuế.
Đường Tuế vừa bước ra, không ít người đàn ông có mặt ở đó đều đổ dồn ánh mắt nóng như lửa lên trên người cô.
Đám người nhà họ Đường ghét bỏ nhìn cô một cái.