“Đường tiểu thư, cầu xin cô hãy cứu Minh Trì đi, anh ấy… Hu hu hu.”
Chu Khả Nhân còn chưa nói xong đã bắt đầu ôm mặt khóc lóc.
Đường Tuế không hiểu mô tơ gì, tại sao cô ta lại cho rằng mình sẽ giúp Tống Minh Trì?
“Đuổi cô ta ra ngoài đi.”
Đường Tuế bĩu môi, vừa định xoay người đi vào.
Chu Khả Nhân nghe vậy thì lời nói càng thêm ác độc.
“Đường Tuế, trước kia cô bám theo Minh Trì như con chó, giờ như nào, biết anh ấy không phải thiếu gia nhà họ Tống thì nhanh chóng thay người à.”
Khuôn mặt dịu dàng của Chu Khả Nhân lập tức trở nên dữ tợn.
“Cô đúng là thực dụng!”
Chu Khả Nhân nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tinh Dã.
“Hôm nay cô ta đối xử với Minh Trì thế nào, thì một ngày nào đó cũng sẽ đối xử với anh thế đó.”
Cô ta còn bắt đầu châm ngòi ly gián.
Tống Tinh Dã đưa tay nắm chặt tay Đường Tuế, đứng trước mặt cô ta.
Anh từ trên cao nhìn xuống Chu Khả Nhân đang quỳ trên mặt đất.
“Tống Minh Trì không chọn ai mà lại chọn qua lại với cô, Tuế Tuế đương nhiên chướng mắt anh ta, còn về việc sau này chúng tôi như thế nào thì không cần cô lo.”
“Nếu cô thích quỳ như vậy thì cứ quỳ.”
Chu Khả Nhân trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ Tống Tinh Dã lại lạnh nhạt vô tình như thế.
Cô ta là phụ nữ, nhưng anh không hề thương xót cho cô ta.
Còn muốn cô ta cứ quỳ ở đây.
Sao cô ta có thể quỳ nổi chứ.
Nếu Đường Tuế không giúp, thì giờ cô ta sẽ rời đi.
Không có việc gì mà quỳ ở đây thí quá uổng công.
Cô ta sẽ không làm những chuyện không có lợi cho mình.
Sắc mặt Chu Khả Nhân lập tức trở nên vô cùng khó coi, cô ta khẽ cắn môi đứng lên.
Cô ta lại quỳ xuống.
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm hai người, hận không thể nuốt vào bụng.
“Không giúp đỡ thì thôi, sao lại sỉ nhục tôi!”
Chu Khả Nhân tức giận đến run người, ngón tay cũng không nhịn được nắm chặt thảm cỏ trên.
“Cô tự nhận mình thấp kém, động một chút là quỳ xuống uy hiếp người khác, nếu cô thích quỳ như vậy thì cứ quỳ đến ngày mai đi.”
Tống Tinh Dã lạnh nhạt nói xong, lại nhìn hầu gái bên cạnh.
“Các cô trông coi cô ta quỳ gối ở đây, sáng mai ném ra ngoài.”
“Vâng.”
Đám hầu gái gật đầu, lập tức trả lời.
Tống Tinh Dã thấy chuyện này đã giải quyết, nắm tay Đường Tuế lập tức rời đi.
Đến khi hai người vào phòng của Đường Tuế, anh thấy Đường Tuế hơi run lên.
Hốc mắt cũng hồng hồng, rưng rưng nước mắt.
Chẳng mấy chốc lại tuôn rơi.
Tống Tinh Dã vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Đường Tuế, thấy cô rưng rưng nước mắt, lòng anh thắt lại.
Anh có chút không biết phải làm sao.
“Em sao vậy.”
Không lẽ quá cảm động.
Cảm động đến khóc.
“Tay em đau.”
Đường Tuế bĩu môi, vô cùng tủi thân.
Anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, đau quá đi.
Tống Tinh Dã nghe Đường Tuế nói vậy mới nhận ra.
Anh lập tức buông tay ra, lại thấy bàn tay nhỏ của cô sưng lên như tay gấu.
Anh nâng hai tay cô lên.
“Anh bôi thuốc cho em nhé?”
Tống Tinh Dã dịu dàng hỏi.
“Không cần.”
Đường Tuế lắc đầu.
Cô thân là nhân sâm, chờ lát nữa là sẽ tự khỏi thôi.
“Anh thổi thổi giúp em đi.”