Vậy sao anh lại có cơ bụng sáu múi này chứ?
“Cô nhìn cái gì?”
Một hồi lâu Hoắc Chi Châu vẫn không thấy Đường Tuế nhúc nhích, không vui ngước mắt lên nhìn cô.
“Không, không có gì.” Đường Tuế cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng giúp anh cởi áo sơ mi.
Đường Tuế cụp mắt xuống, theo bản năng liếc mắt nhìn quần của Hoắc Chi Châu.
Vẻ mặt càng buồn bực.
Phiền quá.
Làm sao bây giờ?
Cô chỉ muốn giúp anh chà lưng thôi, chưa từng nghĩ sẽ thấy anh nude, nhìn sẽ đau mắt hột mấy! Khóe miệng Đường Tuế xụ xuống.
Khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy không vui.
“Cô ra ngoài trước đi.”
Hoắc Chi Châu ra lệnh một tiếng, Đường Tuế thở phào một hơi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đường Tuế đứng chờ ở bên ngoài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Thời gian đếm ngược chỉ còn mười phút.
Thời gian này gần như đã không thể hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi.
Nhưng cô đã rời khỏi nhà tắm rồi.
Đường Tuế ngập ngừng mấy bước, tiếng đếm ngược trong đầu làm Đường Tuế càng thêm lo lắng.
Lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi.
Chuyện này quá khó khăn.
“Loảng xoảng...” Trong phòng tắm bỗng nhiên truyền đến tiếng động, Đường Tuế lập tức mở cửa ra.
“Cậu chủ, anh sao vậy.”
Trong phòng tắm, bởi vì nước bóng nên xung quanh đầy hơi nóng.
Hơi nóng mù mịt, Hoắc Chi Châu đã ngồi trong bồn tắm, bọt trắng che đi nửa người dưới của anh, chỉ lộ ra cánh tay rắn chắc.
Tóc anh ướt đẫm vuốt ngược ra sau, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn lộ rõ.
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai này, mặt Đường Tuế đỏ lên.
Cô mím môi, vội vàng chạy tới cầm bông tắm dưới đất lên.
Cô nhìn thoáng qua phần lưng Hoắc Chi Châu, ma xui quỷ khiến bắt đầu chà lưng cho anh.
Chà mấy cái đã nghe thông báo nhiệm vụ hoàn thành trong đầu.
Trái tim Đường Tuế lập tức buông lỏng.
Nhưng… cục diện bế tác như, giống như…
Lúc này Đường Tuế chỉ cảm thấy cánh tay của mình giống như nặng nghìn cân, cực kỳ tê mỏi.
Cô giơ tay lên cao, đôi mắt cũng mở to ra.
Làm sao… Làm sao bây giờ.
“Tiếp tục.”
Không ngờ, Hoắc Chi Châu lại thoải mái nhắm mắt lại, chờ cô chà lưng.
“Vâng.”
Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng cô vẫn phải căng da đầu tiếp tục giúp Hoắc Chi Châu chà lưng.
Đôi khi không cẩn thận còn chạm vào lưng Hoắc Chi Châu.
“Cậu chủ, được rồi.”
Đường Tuế đỏ mặt, ấp a ấp úng nói chuyện.
“Cô đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nhiệm vụ cũng hoàn thành, Đường Tuế cũng không còn gánh nặng trong lòng, nghe Hoắc Chi Châu nói thế, lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi Đường Tuế đi ra ngoài, cũng không ở trong phòng Hoắc Chi Châu mà chạy về trong phòng mình.
Rồi nhanh chóng chui vào chăn.
Ưm.
Á á á!
Điên mất thôi.
Trong đầu cô đang chứa gì vậy trời.
Suy nghĩ miên man một lúc.
Hu hu hu.