Đường Tuế vẫy tay với Hoắc Chi Châu.
"Khụ khụ..."
Nhìn người ta còn bị người ta bắt được.
Hoắc Chi Châu đưa tay lên sờ mũi, không tự chủ được quay mặt đi, không nhìn Đường Tuế nữa.
Đường Tuế nâng tay che miệng, hết sức vui vẻ.
Tự dưng cảm thấy Hoắc Chi Châu cũng rất đáng yêu.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đến đây.
Đường Tuế: Im lặng lâu thế, cứ tưởng không có nhiệm vụ cơ.
Luân Hồi Kính: Không có nhiệm vụ, sao có thể trợ giúp cô được.
Đường Tuế không nhịn được trợn trắng mắt: Làm như cho ta nhiệm vụ là trợ giúp ta không bằng.
Luân Hồi Kính cười khan vài tiếng: Nhiệm vụ, giúp Hoắc Chi Châu chà lưng.
Đường Tuế:? Mi không sao đó chứ, lúc trước ta không làm gì Hoắc Chi Châu đã cảm thấy ta quyến rũ anh ấy, bây giờ mi còn đưa ra nhiệm vụ này, chẳng phải càng khiến anh ta chắc chắn suy nghĩ của mình à.
Tức giận quá đi.
Luân Hồi Kính: Cố lên nha, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Đường Tuế hừ một tiếng, thở phì phò quay người lại, ngâm mình trong bể bơi.
Hoắc Chi Châu đang ở đại sảnh, thật ra vẫn luôn trộm liếc qua chỗ Đường Tuế.
Thấy cô ngâm trong bể bơi hồi lâu mà vẫn chưa ra.
Người đâu rồi?
Hoắc Chi Châu điều khiển xe lăn, tới trước cửa sổ sát đất, cẩn thận nhìn bể bơi bên ngoài cửa sổ.
"Mở cửa."
"Vâng."
Người hầu đứng bên cạnh vội vàng đi mở cửa.
Hoắc Chi Châu tới mép bể bơi, nhìn Đường Tuế không nhúc nhích dưới bể bơi.
Cô duỗi thẳng hai tay hai chân, làn tóc dài đong đưa trong nước.
"Đường Tuế."
Hoắc Chi Châu gọi một tiếng về phía bể bơi.
Đường Tuế vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Mấy người mau..."
Ngay lúc Hoắc Chi Châu chuẩn bị sai người đi xuống cứu cô.
"Ào...", bọt nước trong suốt bắn lên tung tóe.
Trên khuôn trắng nõn là nụ cười rạng rỡ.
Tay cô gác trên thành bể bơi, mắt to khẽ chớp, nhìn chằm chằm Hoắc Chi Châu.
"Cậu chủ, bị tôi dọa rồi hả? Hì hì."
"Đường! Tuế!"
Hoắc Chi Châu nghiến răng nghiến lợi.
"Ơ! Cậu chủ sao thế?"
Đường Tuế sờ sờ lỗ tai, tiếng gọi này của Hoắc Chi Châu đúng là dọa người ta.
"Ra đây."
Hoắc Chi Châu giận giữ nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"À."
Đường Tuế ra khỏi bể bơi, đôi chân trắng nõn không tì vết đạp lên gạch nền, càng tôn thêm nét trắng trẻo.
"Về sau cô đừng mong tới đây bơi nữa."
Hoắc Chi Châu nói xong, lạnh lùng liếc Đường Tuế một cái, điều khiển xe lăn rời đi.
"Cậu chủ..."
Đường Tuế đi về trước vài bước, thấy Hoắc Chi Châu hình như đang nổi nóng nên không dám đi theo.
"Hừ, xem kìa, cậu chủ giận rồi đấy." Lena không biết đã đến từ khi nào, mặt đầy vẻ hả hê khi người khác gặp họa, còn liếc xéo Đường Tuế một cái: "Tôi chờ cô xui xẻo."
Chờ đến khi Đường Tuế hoàn toàn bị cậu chủ ghét bỏ, đó chính là lúc cô xui xẻo.
"Hừ." Đường Tuế lười để ý tới cô ta, nhặt quần áo trên đất lên rồi rời đi.
Về tới phòng, tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn nhiệm vụ đếm ngược.
Đường Tuế sốt ruột.
Hoắc Chi Châu này, thật sự là quá khó chơi.
Chắc là sau khi gãy chân đã trở nên biến thái đi.
Khó trách, sau khi cô tới, giá trị hắc hóa chỉ có tăng.
Cô làm nhiều chuyện đáng hài lòng như thế mà vẫn không giảm được chút nào.
Nghĩ tới đây, Đường Tuế ngủ thiếp đi, cũng không biết qua bao lâu thì nghe thấy giọng Luân Hồi Kính vang lên trong đầu.