Đường Tuế đưa ra đề nghị.
"Đương nhiên, anh nấu như này đã tốt lắm rồi."
"Không, tôi cảm thấy ý cô nói rất hay, tôi sẽ thử xem, cô có thể đợi không?"
Lục Nghiễn có một niềm đam mê cuồng nhiệt khác thường đối với ẩm thực.
Nên nói xong đã vội vàng vào phòng bếp.
"Tôi tới giúp anh."
Đường Tuế cũng cùng đi vào phòng bếp.
Chờ khi đã làm xong, Đường Tuế xiên một miếng, đưa đến bên môi nếm thử.
"Uầy, ngon cực."
Đường Tuế xiên một miếng khác, đưa đến bên miệng Lục Nghiễn.
"Anh cũng thử xem."
"Được."
Lục Nghiễn há mồm ăn.
Cái này quả thật ngon hơn cái trước.
"Cảm ơn cô, Đường Tuế."
"Không có gì, đúng lúc tôi cũng đói, với lại có thể ăn đồ ăn do đầu bếp Michelin giữa đêm thế này là may mắn của tôi."
Nghe những lời này của cô, Lục Nghiễn rất phấn khích.
Đối với một đầu bếp mà nói, lời khen ngợi tốt nhất chính là người khác thích đồ ăn của mình.
Còn ăn sạch sành sanh.
Tiếng cười nói trong bếp vô cùng vẻ.
"Hai người đang làm gì?"
Bỗng dưng, một giọng nói trầm khàn u ám còn mang cả sự lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Đường Tuế nghe mà cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay trắng nõn chợt siết chặt.
Cô quay đầu lại, lập tức đụng phải sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu mím chặt môi, cực kỳ không vui.
"Đường Tuế, cô là hầu gái riêng của tôi, cô ở đây làm gì?"
Đường Tuế: “...”
Cô dừng một chút, sau đó mới mở miệng: "Cậu chủ, bây giờ là một giờ rưỡi sáng, là thời gian tan tầm của tôi!"
"Tôi hẳn có quyền quyết định làm gì trong thời gian tan tầm chứ."
Đường Tuế nói xong lại ưỡn ngực.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, ngón tay gác trên tay vịn chợt nắm chặt.
Cho nên, hơn một giờ sáng, ở đây quyến rũ quản gia của anh?
Giọng Hoắc Chi Châu lạnh như băng.
Môi mỏng mím ngược xuống.
Biết anh khó tiếp cận nên đi quyến rũ quản gia của anh?
Vừa nghe thấy thế, Đường Tuế nhanh chóng bịt miệng mình lại.
"Đi theo tôi."
Hoắc Chi Châu nói xong, xoay người rời đi.
Đường Tuế bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lục Nghiễn bên cạnh.
Lục Nghiễn ném cho cô một ánh mắt tự cầu phúc.
Đường Tuế đi quá sát nên khi Hoắc Chi Châu bất chợt xoay người, bánh xe của xe lăn đè lên chân cô.
"Á!"
Đường Tuế sợ hãi kêu một tiếng, lùi về đằng sau.
Sau lưng đúng lúc có một chiếc kệ, trên kệ bày một bình hoa cổ.
"Choang..."
Bình hoa chao đảo rơi xuống thảm, vỡ toang thành nhiều mảnh nhỏ, rơi tung tóe.
Đường Tuế vội vàng né ra, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn chỗ trước mặt Hoắc Chi Châu.
Nhìn cô lao tới, thật ra anh có thể trực tiếp ấn xe lăn cho lùi thẳng vào phòng.
Để mặc cô ngã trên đất.
Nhưng khi ngước mắt, nhìn thấy sự hoảng sợ trong con ngươi Đường Tuế, theo bản năng anh đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Đường Tuế ngã vào lồng ngực anh, bởi vì quán tính nên xe lăn còn giật lùi về phía sau.
Trong lúc tình thế cấp bách, Đường Tuế chắc chắn không muốn bản thân bị thương nên cô đưa tay ôm chặt lấy cổ Hoắc Chi Châu.
Tiếng động bên ngoài thật sự quá lớn.
Không ít hầu gái đều chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mắt.