Đường Tuế ăn xong miếng dưa lưới cuối cùng.
“Được!”
Lục Nghiễn nghe cô nói vậy thì càng thêm nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
“Hay là em dứt khoát xóa số tôi đi! Tôi cắn răng buộc bản thân nói ra lời này…”
Đường Tuế nhắm mắt lại, say sưa hát.
Vẻ mặt mong chờ của Lục Nghiễn lập tức vỡ nát.
Anh ta bỗng nhiên hiểu ra Đường Tuế bị đánh đến gào khóc om sòm trong lời đồn là thế nào.
Lục Nghiễn đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe miệng hơi cong lên.
“Thế nào.”
Đường Tuế vừa hát xong đoạn điệp khúc thì cười nhìn Lục Nghiễn.
“Hả...” Trong lòng Lục Nghiễn đang suy nghĩ mình nên dùng từ ngữ nào: “Một giọng hát rất đặc biệt.”
“Dễ nghe không?”
Đường Tuế lại hỏi.
“Dễ nghe.”
Lục Nghiễn lịch sự tao nhã lần đầu tiên nói dối.
Anh ta cúi đầu, tiếp tục điêu khắc không dám nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế cười cười, cầm dao chuẩn bị bữa tối cho Hoắc Chi Châu.
Trưa nay cô cũng nhìn ra được mỗi ngày Hoắc Chi Châu không ăn nhiều lắm.
Cho nên cô chỉ chuẩn bị đơn món ăn đơn giản, hai mặn một canh.
Lúc ăn, Hoắc Chi Châu nhìn hai mặn một canh đơn giản trên bàn ăn, cũng không nói gì thêm.
Tay nghề của Đường Tuế không tệ, nấu vừa đủ cho anh ăn.
Buổi tối, Đường Tuế tắm rửa xong, căng da đầu đứng trước cửa phòng Hoắc Chi Châu.
Cô giơ tay lên, lại chậm rãi thả xuống.
Vẻ mặt cũng đầy rối rắm, rốt cuộc có gõ cửa hay không.
Lúc trước Hoắc Chi Châu nói cô phải phụ trách rửa mặt cho anh.
Nhưng cũng không thể giúp Hoắc Chi Châu tắm rửa được chứ.
Đường Tuế suy nghĩ, mặt đỏ tai hồng.
“Cô lén lút đứng ở đây làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Đường Tuế sợ hết hồn.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Hoắc Chi Châu ngồi ở trên xe lăn.
“Cậu chủ.”
Đường Tuế gọi một tiếng, đứng bên cạnh không nói gì thêm.
Hoắc Chi Châu đi ngang qua cô vào phòng.
“Cậu chủ, tôi lấy nước xong rồi.”
Trong phòng truyền đến giọng nói của Lục Nghiễn.
Đường Tuế nhìn vào trong phòng, thấy Lục Nghiễn đã đẩy Hoắc Chi Châu vào phòng tắm.
Lúc này cô mới thở phào một hơi, thì ra không cần mình tắm rửa.
Đường Tuế suy nghĩ, vẫn chờ trước cửa.
Một lát sau Hoắc Chi Châu đi ra, trên người anh mặc áo ngủ bằng tơ tằm, dưới ánh sáng mờ ảo, cơ bụng và cơ bắp lộ ra rõ ràng, mang theo một cảm giác xâm lược phách lối đánh úp lại đây.
Đường Tuế nhanh chóng liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Sau đó Hoắc Chi Châu cũng nằm ở trên giường.
Lục Nghiễn đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đường Tuế đi tới nhỏ giọng hỏi, tầm mắt nhìn vào tấm chăn bên cạnh.
Đưa chăn cho anh sao?
“Bôi thuốc.”
Hoắc Chi Châu nhìn thoáng qua lọ tinh dầu trên bàn.
“Ồ.”
Đường Tuế cầm lên, nhìn một chút rồi hỏi: “Bôi ở đâu!”
“Chân.”
Giọng Hoắc Chi Châu ngày càng lạnh.
Đúng là không có mắt nhìn.
Đường Tuế đáp lại rồi cầm lọ tinh dầu trên bàn, tay kia vén ống quần của Hoắc Chi Châu lên.
Cô lấy mấy giọt tinh dầu rồi nhỏ lên đùi của Hoắc Chi Châu rồi bắt đầu nghiêm túc mát xa.
Xoa xoa bóp bóp, Đường Tuế phát hiện tuy hai chân của Hoắc Chi Châu không thể đi lại, nhưng cơ bắp không hề teo, vô cùng hiển nhiên là bình thường được chăm sóc rất tốt.