Mở trang web tìm tên Lục Nghiễn, rất nhanh đã hiện ra lý lịch của anh ta.
Tiến sĩ y của đại học Harvard, thạc sĩ tài chính, đầu bếp Michelin ba sao, nhà điều chế nước hoa DLC, bậc thầy yoga, nghệ nhân hoa Hà Lan…
Thì ra ý của Hoắc Chi Châu là như vậy.
Bình thường anh ăn đồ ăn của Michelin ba sao, hôm nay mình lại mang đến… Món này?
Đường Tuế cúi đầu, nhìn miếng bánh mì bơ nướng mật ong còn lại trong khay.
Cô đưa tay cho vào trong miệng.
Hương vị thơm ngọt, tràn ra trong khuôn miệng.
Cô không khỏi nhớ đến chuyện Hoắc Chi Châu cố ý vô tình chạm vào mình.
Khuôn mặt lập tức đỏ đến mang tai.
Đường Tuế ăn bánh mì nướng xong, lại nhìn tủ lạnh to bằng một nửa bức tường trong phòng bếp cực lớn.
Hiện tại đang là mùa hè.
Hay là mình thể hiện tài năng cho Hoắc Chi Châu xem.
Cô nhớ tới trong thư phòng của Hoắc Chi Châu có treo một bức tranh một trăm con ngựa.
Vậy cô sẽ dùng đồ ăn tái hiện lại bức tranh này.
Cô cho người chuẩn bị một bàn dài lớn, dài ít nhất một mét.
Sau đó bắt đầu điêu khắc, núi đá, cây cối, đám mây, con sông và ngựa.
Bức tranh này có chỗ không giống với các tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau, người vẽ bức tranh này là họa sĩ người Italy, vẻ theo phong cách Trung - Tây, làm cho bức tranh này càng thêm tinh tế chân thật.
Lúc cô vừa mới làm, đầu bếp trong phòng bếp cũng không thèm để ý.
Sau khi bức tranh dần hiện ra bố cục, mọi người nhanh chóng vây quanh.
“Wow, tay của cô… nhanh thật đây, cảm giác như tùy tiện điêu khắc cũng có thể sinh động như thật.”
“Nhìn cô còn rất trẻ, sao có được kỹ thuật dùng dao tốt như này vậy.”
“Giỏi quá!”
Đến khi Đường Tuế làm xong, có người dẫn đầu vỗ tay, lúc này tất cả đầu bếp mới lấy lại tinh thần, lập tức vỗ tay.
“Cô Đường, kỹ xảo và phương pháp hoàn mỹ này cô học ở đâu vậy?”
Đường Tuế buông dao trong tay xuống, vừa nhấc mắt lên thì thấy xung quanh mình đã kín người, người hỏi là Lục Nghiễn.
Trong lòng cô “lộp bộp” một cái.
Nguyên chủ Đường Tuế là một đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược, biết đánh đàn múa ba lê một ít, nhưng không biết nấu ăn.
Chỉ có thể nói bừa thôi.
“Khi còn nhỏ, bố mẹ đều đi làm, tôi được bà bảo mẫu trong nhà nuôi lớn, bà ấy nấu ăn rất ngon, cũng dạy cho tôi nhiều điều.”
Đường Tuế nhận ra ánh mắt say mê của Lục Nghiễn, lập tức cắt đứt suy nghĩ của anh ta.
“Nhưng mấy năm trước bà ấy đã cưỡi hạc về tây thiên rồi.”
Đường Tuế vô cùng áy náy nhìn Lục Nghiễn.
Ánh mắt Lục Nghiễn ảm đạm xuống, sau đó nhìn về phía Đường Tuế.
“Cô Đường, sau này cô rảnh thì có thể dạy cho tôi không.”
“Được chứ!”
Đường Tuế lập tức đồng ý.
Lục Nghiễn là tâm phúc bên cạnh Hoắc Chi Châu, mối quan hệ của mình và anh ta tốt thì chắc chắn có lợi chứ không hại.
“Nào, mang món này bày ra ngoài bàn ăn đi.”
Lục Nghiễn thấy cô đồng ý, cũng phân phó những người khác bắt đầu làm việc.
Bức tranh trăm ngựa hùng vị được bày trên bàn ăn, dưới ánh đèn thủy tinh càng thêm rực rỡ.
“Đẹp quá.”
“Đúng là xa hoa lộng lẫy.”
“Thì ra đồ ăn còn có thể làm như vậy!”
“Ẩm thực Trung Hoa vô cùng phong phú.”
Còn có người lấy di động ra chụp hình.
“Xuỵt, cậu chủ tới.”
Câu nói này vừa dứt, tất cả âm thanh lập tức biến mất.
Đại sảnh đầy người giờ khắc này chỉ còn Đường Tuế và Lục Nghiễn.