Nữ nhân chống nạnh, tiếp tục quấy rối.
“Ta không muốn nói chuyện với con nhóc ngươi, để người có thể làm chủ trong nhà các người đến đây.”
Nữ nhân nói xong, lia ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Mộc Nguyệt đứng ở đằng sau.
“Lời muội muội ta cũng như lời ta, nàng cũng có thể làm chủ.”
Có lẽ vì bên này nhiều người, Đường Mộc Nguyệt mới đứng một hồi đã thấy bực mình khó chịu được. Vậy là nàng ta ngồi xuống, che bụng lại.
"Ngươi nói đi."
Đường Tuế đứng đấy, nhìn nữ nhân.
Con ngươi nữ nhân loạn chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ xấu xa gì,.
Nàng ta phát hiện dường như không thể vọt tới chỗ Đường Mộc Nguyệt được nên cúi đầu thở dài một hơi rồi quay đầu lại nhìn nam nhân trên bàn, gào lên.
“Ôi ôi ôi, chúng ta đã thê thảm vậy rồi mà còn bị người ta ở đây bắt nạt nữa.”
Nữ nhân đi tới bên cạnh bàn, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ véo nam nhận một cái.
Rồi đưa tay lật cái bàn trước mặt.
Há miệng, rú to.
“Ai ôi, chàng sao vậy.”
Nữ nhân cũng giả bộ kinh ngạc vọt tới trước, đưa tay đỡ lấy nam nhân.
Nhưng còn chưa đụng vào đã bị gã đẩy ra.
Nam nhân giống như bị điên, há to miệng, không ngừng phát ra tiếng gào thét, liên tục vung loạn tay.
Thấy người lập tức vọt tới muốn cắn.
"Ăn hiếp người! Chạy mau!"
“Úi úi, mẹ ơi, đáng sợ quá.”
Người xung quanh vốn đang đứng xem trò vui, thấy nam nhân lên cơn thì lập tức loạn lên.
Đường Tuế nhíu mày, nhìn màn trò cười trước mắt.
Luôn cảm thấy chuyện này, không đơn giản như vậy.
Nàng không chút nghĩ suy, đi đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt.
Ngụy Tử đang dìu Đường Mộc Nguyệt vốn định chạy ra ngoài.
Thấy Đường Tuế sang thì thoáng yên tâm.
“Tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống trước, ta chắn cho tỷ, sẽ không có ai đụng đến tỷ cả.”
Đường Tuế trấn an Đường Mộc Nguyệt.
"Được."
Đường Mộc Nguyệt vốn cũng đang căng thẳng, sợ bị người ta đụng phải.
Nhưng giờ thấy nụ cười trên mặt Đường Tuế, nhất thời lại cảm thấy không sao.
Nàng ta tin tưởng tiểu muội.
“A a a...” vừa lúc đó, gã nam nhân phát điên kia bỗng nhiên vọt về phía Đường Mộc Nguyệt.
Tướng mạo nam nhân có chút xấu, giờ còn nhe răng trợn mắt thì càng xấu như ma.
“A.”
Ngụy Tử bị dọa đến che mắt lại.
Đường Mộc Nguyệt cũng căng thẳng nắm váy, nhỏ giọng gọi Tuế Tuế một tiếng.
Đường Tuế giống như tảng đá lớn đứng yên tại chỗ, chờ gã điên kia chạy tới thì đá một cước vào bụng gã, thân thể gã bay ra ngoài.
Ảđàn bà trùng hợp đứng ở phía sau.
Cơ thể gã nam nhân như diều đứt dây, đông, đụng vào người ả đàn bà béo kia.
“A...”’
Hai người cùng ngã rầm lên đất, trong miệng cũng hầm hừ.
“Hừ.”
Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ căng chặt.
Nhìn đôi vợ chồng này, có gì đó sai sai.
Hình như là nhắm vào tỷ nàng.
Không biết là ai báo quan, mấy tên quan sai đi vào.
Quan sai liếc mắt nhìn, lúc này đi về phía Đường Tuế.
Đường Tuế lùi lại mấy bước, chỉ vào đôi vợ chồng kia.