Đường Tuế xào một vài món ăn, cơ bản đều là đồ cay, cùng lúc đó lấy trà sữa đá ra đặt lên khăn.
Nàng đi ở trước, bọn nha hoàn bưng khay theo ở phía sau.
Đến khi đi đến đại sảnh, Chu Triệt lại không có ở đây.
“Các ngươi để đồ ăn ở đây đi, ta đi gọi vương gia lại đây.”
Đường Tuế phân phó một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đến thư phòng, nàng nhìn thấy Chu Triệt vẫn đang vùi đầu trên bàn đọc sách, múa bút thành văn.
Vậy là nàng đến gần, nhỏ giọng dò hỏi: “ "Vương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, "
Chu Triệt nhíu mày, đã uống trà cả một buổi trưa, hắn không thấy đói chút nào.
"Không ăn."
Chu Triệt không thèm ngẩng đầu.
Nghe vậy, trong lòng Đường Tuế vang lên tiếng cảnh báo, vô cùng lo lắng.
Đùa à, vậy sao được.
Vậy là nàng lại đi về trước mấy bước, nhỏ giọng nói chuyện: “Vương gia, ít nhiều cũng ăn chút đi!”
Chu Triệt nhíu mày, đang định từ chối, nhưng chợt đánh hơi được một hương vị tê cay trên người Đường Tuế đang đến gần.
Cái mùi này khá nồng.
Mời vừa rồi không có khẩu vị gì, giờ đây lại dâng lên đôi chút.
"Đi thôi."
Chu Triệt buông bút lông trong tay xuống rồi cầm khăn tay bên cạnh lau tay, lướt qua người Đường Tuế, đi ra phía ngoài.
Đường Tuế cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Chu Triệt bỗng nhiên đổi ý.
Chẳng qua!
Đây là chuyện tốt, chỉ cần Chu Triệt chịu ăn cơm là được rồi.
Trong lòng Đường Tuế nhảy cẫng cả lên.
Đến đại sảnh, Chu Triệt phát hiện mùi vị tê cay kia càng nồng hơn.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Hắn ngồi xuống, nhìn thấy một bàn thức ăn trên bàn, đều có màu đỏ rực.
"Vương gia."
Đường Tuế cầm lên đũa, đưa cho Chu Triệt.
Chu Triệt gắp một miếng thịt luộc, cho vào miệng, thịt mềm, mang theo vị cay, ăn vào làm vị giác người ta lập tức bùng nổ.
Chu Triệt ăn liên tiếp vài miếng rồi liếc mắt nhìn lên bàn.
Đường Tuế thấy môi Chu Triệt đỏ rực, lập tức hiểu ý.
Nàng bưng ấm trà trên bàn lên, rót cho Chu Triệt ly trà sữa đá.
Chu Triệt uống một hơi cạn sạch.
“Đây là thứ gì?”
Vừa mang theo hương sữa tinh khiết, vừa không thiếu đi hương trà thơm ngát, trước giờ hắn chưa từng uống thứ này.
Không khỏi nhìn Đường Tuế nhiều thêm vài lần.
Nha đầu này đúng là có tay nghề, đồ ăn làm ra đều vô cùng mới lạ.
Hắn thân là vương gia mà cũng chưa từng nếm qua.
“Đây là trà sữa đá.”
Đường Tuế vui vẻ, vừa giới thiệu, vừa rót thêm cho Chu Triệt chén nữa.
Chu Triệt nghe vậy, khẽ gật đầu, tiếp tục ăn lia ăn lịa.
Ăn no nê xong còn nóc hết trà sữa.
Chờ sau khi đồ ăn trên bàn đều đã sạch trơn.
Chu Triệt mới phát hiện một chuyện, hình như vừa rồi hăn uống khá nhiều nước.
Hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn Đường Tuế đang bưng ấm trà trong tay đứng bên cạnh.
“Dường như ngươi cứ làm ta uống nước?”
Chu Triệt hỏi.
“Sao lại vậy? Nước là ngọn nguồn của vạn vật, uống nhiều sẽ có lợi, có lẽ mọi chuyện đều là ý nghĩ của vương gia, ta nào dám xen vào.”
Đường Tuế cúi thấp đầu, trả lời.
Dù trong lòng có nghĩ vậy thật, nhưng sao nàng dám nói thẳng ra được chứ, nàng có phải người ngu đâu.
Chu Triệt mím môi, đứng dậy rời đi.
Đúgn lúc này, Đường Tuế nghe được thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ Luân Hồi Kính.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Đường Tuế sai người dọn dẹp mọi thứ, bản thân thì ăn ít cơm, đang định rửa mặt đi ngủ lại nghe Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ.