Khi nào khát nước mới nghĩ đến việc uống trà.
Nhưng hôm nay, vừa uống xong Đường Tuế đã tự nhiên rót đầy chén, sau đó hắn cũng không kiểm soát được uống hết.
Một mạch đến chập tối, bình thường vào lúc này, Chu Triệt sẽ dùng một chút điểm tâm.
Nhưng hôm nay lại không cảm thấy chút đói bụng nào.
Một chút cũng không muốn ăn.
Chu Triệt để quyển sách trên tay xuống bàn, liếc mắt nhìn ấm trà trên bàn.
“Đều uống hết rồi?”
Hắn hỏi.
“Đúng vậy đó!”
Đường Tuế cười khanh khách, gật đầu.
"Toàn bộ đều uống sạch."
Khà khà khà, hiện tại chỉ còn 4 chén trà nữa thôi.
Quả nhiên, làm tỳ nữ thiếp thân bên cạnh vương gia mới dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ được.
Nghĩ nghĩ, nụ cười trên mặt Đường Tuế càng rực rỡ hơn.
“Tại sao ngươi lại làm ta uống trà.”
Chu Triệt thầm cảm thấy kỳ quái, nhíu mày, nhìn Đường Tuế.
Mặc dù uống chút nước trà cũng không có chuyện gì, nhưng, Đường Tuế cứ không ngừng làm hắn uống trà, uống hết cả buổi chiều luôn, thật sự rất kỳ quái.
“Không có mà!”
Đường Tuế giả bộ ngây thơ, còn chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình.
“Ta cũng không biết sở thích của vương gia mà, hôm nay tự nhiên nảy sinh ý nghĩ này, cái gì cũng làm hai phần cho ngươi, để xem thử rốt cuộc vương gia thích gì, ngươi dùng cái nào nhiều hơn một chút là ta sẽ biết ngay.”
“Haizzz.”
Nói xong, Đường Tuế lại thở dài một hơi.
“Ta hết lòng hết dạ như thế, vậy mà trong mắt vương gia ngài lại thành có dụng tâm khác.”
“Haizzz.”’
Đường Tuế bất đắc dĩ, lại nặng nề thở dài một hơi.
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, nha đầu này, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã biết nàng miệng lưỡi bén nhọn.
Nghĩ vậy, Chu Triệt đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Đường Tuế suy nghĩ, nàng phải là tỳ nữ thiếp thân của hắn đúng không?
Đương nhiên là phải đuổi theo rồi.
Vậy là, nàng cũng rập khuôn đi theo sau Chu Triệt.
Theo được một đoạn ngắn, Chu Triệt vừa mới chuẩn bị đi vào trong lại thấy Đường Tuế đang đi theo.
Hắn ngừng lại, quay người lại, nhíu mày.
Rồi lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Tuế
"Ngươi theo ta làm gì."
"Vương gia, ta là tỳ nữ thiếp thân của ngươi đó, đương nhiên là phải đi sát bên người vương gia rồi.”
Đường Tuế cười khanh khách trả lời, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như bánh bao mềm mại.
"Hiện tại không cần."
Chu Triệt lạnh giọng nói.
“Ơ, sao lại không cần!”
Đường Tuế ngước đầu, có phần không hiểu.
“Ta uống nước cả một buổi chiều, ngươi nói ta muốn đi làm gì?”
Chu Triệt đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đường Tuế nhìn cái gian nhà này một chút, lại nhìn sắc mặt khó coi của Chu Triệt một chút, cúi đầu.
"Hừ."
Chu Triệt vung ống tay áo một cái, đi vào trong.
Đường Tuế nhìn sắc trời, đã không còn sớm.
Đã đến lúc bị bữa tối, rồi sau đó, còn cần chuẩn bị một bình trà sữa, những thứ này đều tốn thời gian.
Đường Tuế lặng lẽ rời đi.
Nàng suy nghĩ, làm trà sữa thì phải phối với món gì đây.
Món gì để vương gia có thể ăn nhiều hơn mấy chén.
Nghĩ nghĩ, Đường Tuế quyết định làm đồ ăn tứ xuyên và hồ nam.
Chút cay khai vị.
Cay thiệt là cay làm hắn phải bó tay uống trà sữa.
Quyết định xong, Đường Tuế khí thế ngút trời bận rộn trong phòng bếp.
Rất nhanh, toàn bộ phòng đều đều tràn ngập vị tê cay và mùi hương kích thích.