Người cực kì đặc biệt như Đường tiểu thư, được vương gia giữ lại bên người, thật sự rất hiếm.
Nói không chừng, Đường tiểu thư là người có tạo hóa lớn.
Đường Tuế bưng khay đi vào, nhìn Chu Triệt mặt không cảm xúc ngồi đó xem sách.
Nàng cẩn thận đi đến trước mặt hắn, đặt khay trà lên bàn tròn rồi nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ta vừa mới nấu hai loại trà, ngươi muốn thử không?”
"Trà gì?”
“Cái này là trà hoa quả, còn cái này là trà huyền gạo.”
Đường Tuế nhẹ nhàng chỉ tay vào ấm trà trên bàn.
“Trà huyền gạo, nghe lạ đấy, chọn cái này đi.’’
“Vâng.”
Đường Tuế đáp một tiếng, bưng âm trà huyền gạo, nhẹ nhàng rót một ly cho Chu Triệt.
Cái chén trước mặt Chu Triệt, bị rót đầy.
Hắn nhìn trà trong ly, dường như không có gì khác so với trà tầm thường cả.
Hắn đưa lên môi, nhẹ nhàng ngửi một hơi.
Nhưng dường như mùi thơm nồng hơn, bên trong còn mang theo mùi cháy sém nữa.
Chu Triệt đưa đến bên môi uống một hớp.
Ừm, cũng được.
Có điều hắn đúng là có chút khát, vậy là Chu Triệt nhanh chóng uống cạn chén trà này.
“Vương gia, uống ly nữa nào.”
Trong lúc nói chuyện, Đường Tuế lại rót cho Chu Triệt một chén nữa.
Chu Triệt ngẫm lại, trà huyền gạo này đúng thật là có vị rất ngon, ngọt, vậy là hắn bưng chén trà lên, ngửa đầu uống.
Uống nước trà này, vẻ mặt của hắn cũng bình tĩnh hơn.
Cảm giác như, nước trà này có tác dụng an thần.
“Vương gia, trà hoa quả ta làm cũng khá lắm đó, ngươi nếm thử một chút xem?"
Vừa nói, Đường Tuế lại đi tới trước mặt Chu Triệt, khom lưng rót cho Chu Triệt một chén trà hoa quả.
Trà hoa quả sau khi rót ra, Chu Triệt cũng cảm giác được, trong làn hơi nước, còn bốc lên một mùi vị chua ngọt.
“Cho hoa quả vào trà?”
Loại này, hắn chưa từng thử qua.
Chu Triệt bưng chén trà, chậm rãi uống một hớp, ban đầu chỉ có mỗi vị ngọt của hoa quả, nhưng khi uống hết vào mới phát hiện, trong đó vậy mà hàm chứa hương trà.
“Trà Ô Long??"
“Đúng vậy.”
Đường Tuế cười gật đầu.
"Vương gia, ngươi thật lợi hại, trà hoa quả này là ta dùng trà ô long có sẵn, thêm rất nhiều hoa quả vào nên mới có vị ngọt của hoa quả bên trong, nhưng cũng không làm mất đi hương trà thoang thoảng.”
Chu Triệt thú vị uống vào, trà hoa quả như này, đây là lần đầu tiên hắn uống.
"Vương gia, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đường Tuế thấy hắn uống vui vẻ thì hỏi.
“Cũng được.”’
Chu Triệt khẽ gật đầu.
Đường Tuế thấy hắn đã uống sạch chén trà rồi mà lại nói cũng được.
Chẳng qua, uống được ly nào thì hay ly đó.
Đường Tuế thấy hắn uống xong, lại lẳng lặng rót cho hắn một chén trà.
Hì hì, cộng thêm mấy chén trà vừa rót, Chu Triệt đã uống 4 chén.
Nàng vừa tính qua.
Chờ uống hết mấy thứ này, chắc cũng khoảng 15 16 ly.
Như vậy, chờ đến tối, nàng nấu thêm chút trà sữa cho hắn uống.
Tính toán xong mọi chuyện, Đường Tuế thầm vui vẻ.
Dù sao nàng cũng là người hầu hạ bên cạnh Chu Triệt, chỉ cần Chu Triệt vừa uống xong, nàng liền lẳng lặng rót đầy cho hắn.
Một buổi trưa này, bắt buộc phải làm Chu Triệt uống sạch hai ấm trà.
Bình thường Chu Triệt đọc sách, cũng không có thói quen uống trà.