"Ngươi cảm thấy bản vương dễ dàng qua mặt như vậy sao?”
Chu Triệt giận tím mặt.
Đường Tuế lại tiến lên mấy bước, vẻ mặt có phần oan ức.
“Vương gia, ngươi cũng không nói sở thích của ngươi cho ta, ta chỉ có thể làm loại thông thường này cho vương gia thôi.”
“Vương gia, ngươi đừng thấy cái này thanh thanh đạm đạm, lại là thứ tốn công phu nhất đây, không ngại thì ngươi nếm thử xem.”
Đường Tuế lại tiếp tục khuyên giải nói.
"Hừ."
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, dù vậy hắn vẫn cầm đũa, ăn một miếng mì.
Quả thật!
Nhìn thì qua loa, nước mì như nước lã, nhưng ăn vào, vậy mà lại có cảm giác đặc biệt trong đó.
Bất tri bất giác, Chu Triệt ăn sạch tô mì.
Chu Triệt mặt không cảm xúc buông đũa trong tay xuống.
“Không có gì ngon.”
Đường Tuế nhìn cái chén không mà cái đầu nhỏ mang theo một dấu chấm hỏi thật to.
Ăn sạch cả rồi còn nói khó ăn.
Vương gia, ngươi thật lòng à?
"Vâng, vương gia, ta cũng đã nói rồi, rốt cuộc ngươi thích ăn thứ gì, trở về ta sẽ làm theo sở thích của ngươi, làm cho ngươi ăn!”
Đường Tuế khiêm tốn hỏi lại.
Hừ, nàng nhất định phải làm cái gì đó siêu ngon, ngon đến nỗi nàng cũng thèm luôn.
Đến lúc đó, để xem hắn còn chảnh nữa không.
Nàng lẩm bẩm.
"Không nói."
Chu Triệt cúi đầu, tiếp tục xem quyển sách trên tay.
Đường Tuế...
“Vương gia, ngươi cứ không nói thì sao ta có thể làm ngươi hài lòng.”
Vương gia này, cái nết có chút ba chấm đó.
"Ngươi đoán đi!”
Chu Triệt thản nhiên trả lời.
"Được."
Đường Tuế cũng không quan tâm nữa.
Người mà ngay cả nước mì cũng húp sạch chắc không kiêng gì đâu.
Bỗng dưng, Chu Triệt lại ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế:???
Bị bệnh à? Rảnh lắm hả.
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Đường Tuế vẫn là vẻ không dám nhìn hắn. Chẳng may Chu Triệt này nhìn ra, sau này sẽ gây sự với nàng thì không tốt.
“Vâng.”
Đường Tuế đáp một tiếng, thu dọn đồ trên bàn, vừa chuẩn bị bê đi.
“Chậm đã.”
Lại nghe Chu Triệt thốt lên.
"Vương gia."
Đường Tuế đứng lại, không đi.
"Ừm." Chu Triệt nhẹ nhàng sờ cằm mình, ngón tay thon dài đẹp mắt cũng nhẹ nhàng gõ lên bàn.
“Ngươi có công cứu ta, chỉ để ngươi làm một nữ đầu bếp nho nhỏ, nói thế nào cũng là nhân tài không được trọng dụng. Bản vương sang đây cũng vội vàng, bên cạnh không có một người hầu hạ thuận tay nào, không bằng, người hầu hạ ở bên cạnh ta đi!”
Chu Triệt ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế:???
Ý làm, nàng ngoại trừ nấu cơm, còn phải chăm sóc hắn nữa?
Nghĩa là, từ làm một việc, biến thành làm hai việc.
Trong lòng Đường Tuế không vui.
Nhưng, nghĩ lại nàng cần tiếp cận Chu Triệt, làm nhiệm vụ.
Làm nữ đầu bếp, có rất nhiều nhiệm vụ ban bố ra, thật sự là có phần danh bất chính, ngôn bất thuận để làm.
Nếu ở bên người Chu Triệt, thì sẽ có rất nhiều chuyện danh chính ngôn thuận hơn.
Nghĩ thấu điểm này, Đường Tuế cúi đầu, đáp một tiếng.
Luân Hồi Kính: Cho Chu Triệt uống hai mươi chén trà.
Đúng như dự đoán, Luân Hồi Kính giống như cảm ứng được, một giây sau đã phát ngay một cái nhiệm vụ tào lao.
Đường Tuế: Bao lâu?
Luân Hồi Kính: Trong vòng một ngày.