Ngự ý đã nói, nếu không ăn cơm, thọ nguyên sẽ không nhiều.
Nên lúc này hắn mới đến Dương Châu, tĩnh dưỡng thân thể.
Hoài Thư nói, Dương Châu có rất nhiều đầu bếp, điểm tâm ăn nhẹ cũng nhiều, nhất định sẽ có thứ hắn thích ăn.
Đường Tuế này, mặc dù có chút không hiểu nổi nhưng lại có trù nghệ tinh xảo.
Đường Tuế len lén ngẩng đầu lên, nhìn Chu Triệt một cái.
Chu Triệt lớn lên rất đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc ăn cũng cực kỳ tao nhã.
Làm người xem sinh ra hảo cảm.
Chẳng qua, nàng không biết phải làm sao để Chu Triệt đút mình ăn đây.
Đường Tuế suy nghĩ một hồi, có một suy nghĩ không đúng đắn.
Cơ thể nàng khẽ lung lay, cuối cùng mềm nhũn cả người, ngã ngồi lên mặt đất.
Chu Triệt nghe thấy động tĩnh này, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.
"Ngươi làm sao vậy?"
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
"Vương gia, ta có chút muốn ngất xỉu.”
Đường Tuế dùng hai tay chống đất, thân thể vẫn lung lay như cũ.
“Đến...”
"Vương gia."
Đường Tuế suy yếu ngẩng đầu lên, nước mắt yêu kiều nhìn Chu Triệt.
Ngón tay Chu Triệt hơi run, mắt cũng nheo lại, nàng đang bày trò gì đây.
"Vương gia, ta có chút choáng váng, ăn ít đồ ăn là ổn rồi, có thể cho ta chút đồ ăn không.”
Đường Tuế ngẩng đầu lên, mặt đầy tủi thân, vô cùng đáng thương.
"Ăn chút thức ăn?”
Chu Triệt hỏi.
“Ừm.”
Đường Tuế gật đầu.
“Chỉ ăn một ít đồ ăn là sẽ không sao nữa.”
“Cũng được.”
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn gắp một cái bánh ngọt, đưa đến trước mặt Đường Tuế.
Mắt Đường Tuế sáng lên, trong lòng cũng mừng rỡ như điên.
Xem ra nhiệm vụ về Chu Triệt cũng dễ làm.
Vương gia này cũng không khó chịu khó gần như lời đồn.
Nàng cắn môi, đau đớn làm nàng tự mình nhớ rõ, không thể quá giả trân.
Bằng không sẽ thất bại.
Nàng gật đầu, vẫn ngồi dưới đất như cũ, không có động tác nào khác.
Chu Triệt đưa khối bánh ngọt kia đến bên môi Đường Tuế.
Đường Tuế vừa mới há mồm ra Chu Triệt đã buông lỏng đũa.
Bánh ngọt chạm qua đôi môi mềm mại của Đường Tuế, rơi trên người nàng.
Đường Tuế:!!!
"Vương gia?"
Đường Tuế liếc mắt nhìn bánh ngọt rơi lên chân mình.
“Rơi lên người cũng không bẩn, ngươi ăn đi."
Chu Triệt cười cợt, cầm đũa đứng lên, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống, dường như là đang chờ nàng ăn cái bánh ngọt này.
Thân thể Đường Tuế lập tức cứng ngắc lại, cuối cùng vẫn nhặt bánh ngọt lên, cho vào miệng.
Tuy bánh rất ngọt nhưng trong lòng nàng rất khổ.
Hu hu hu, Chu Triệt không đút, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành.
“Không còn chuyện gì nữa đi.”’
Giọng Chu Triệt vừa lạnh vừa trầm.
Đường Tuế nghe vậy trong lòng toát ra ý lạnh.
"Không có việc gì rồi, cảm ơn vương gia."
Đường Tuế gật đầu, chờ một lát nữa rồi mới chậm rãi bò dậy.
Chu Triệt đứng không nhúc nhích, ánh mắt đầy bén nhọn nhìn chằm chằm Đường Tuế.
Như muốn nhìn ra chút gì đó trên người Đường Tuế.
Đường Tuế nghiến răng, thân thể cũng có chút cứng ngắc, mỉm cười đứng đấy, hàng mi dài không ngừng run rẩy.
Chu Triệt xoay người, rời đi.
Đường Tuế nhanh chóng ngẩng đầu lên, liếc trộm bóng lưng của Chu Triệt, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Trái tim không ngừng nhảy badabum.
Làm sao bây giờ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nàng không muốn bị điện giật chút nào.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành nhé, đếm ngược ba canh giờ, nếu vẫn chưa hoàn thành thì... sẽ bị điện giật nha.