Những người xung quanh nghe Đường Kim Hương nói thế, nhận thức về Đường Tuế càng kém hơn.
Mang thai trên căn bản cũng chính là đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, trước giờ vẫn luôn là vậy, vậy mà nàng lại có suy nghĩ như thế.
“Ngươi mau tránh ra, đừng ở đây xem náo nhiệt.”
“Đúng đấy, phu nhân có muội muội như ngươi đúng là xui tám đời.”
Đường Tuế chán ghét nhìn thoáng qua Đường Kim Hương: "Ngươi cứ luôn cản, không cho ta đi cứu người là có ý gì?”
Đường Kim Hương bị đẩy ra cũng không để ý lắm, dù sao đã kéo dài thời gian đủ nhiều, bây giờ đại phu vẫn chưa tới, có đến thì chỉ sợ Đường Mộc Nguyệt cũng đã mất máu quá nhiều mà chết.
Giờ Đường Tuế muốn bày trò gì thì cứ mặc nàng thể hiện uy phong thôi.
Chờ nàng xong việc thì Đường Mộc Nguyệt đã chết, ha ha ha... Một kẻ không bận tâm tính mạng của tỷ tỷ như nàng, e là sẽ bị nước bọt dìm chết.
Đường Tuế nhíu mày, ngày thường nàng rất để ý đến bụng của Đường Mộc Nguyệt, không muốn nàng ta bị người khác va phải.
Nào ngờ, hôm nay Đường Kim Hương lại gây chuyện.
"Thúy Nhi, các ngươi mau đi mời đại phu."
Đường Tuế duỗi tay bế Đường Mộc Nguyệt lên, nàng có thể cảm nhận được sinh mạng Đường Mộc Nguyệt đang dần mất đi.
Chỗ này hiện tại toàn là người, nàng muốn cho Đường Mộc Nguyệt uống máu mình chắc chắn là không được.
"Chao ôi, máu chảy đầm đìa thế này, sợ là lành ít dữ nhiều!"
"Vào lúc này thai phụ không thể di chuyển lung tung, nếu có vấn đề gì lớn, ngươi có thể đảm đương nổi không!"
"Ôi trời, chẳng lẽ nhị tiểu thư này cũng âm thầm tính toán, một lòng một dạ muốn..."
Không ai dám nói quá sâu xa, nhưng đơn giản là có ý này.
“Cút ngay cho ta.”
Đường Tuế nhìn những kẻ ngăn cản trước mặt mình, giận dữ mắng một tiếng.
"Đây là Đường gia, lời hai tỷ muội ta mới được tính, chờ tỷ tỷ tốt lên, ta sẽ tính sổ với các ngươi."
Đường Tuế nói xong, tầm mắt sắc bén quét một vòng.
Thân hình nhỏ nhắn ôm Đường Mộc Nguyệt không có chút khó khăn nào, nhanh chóng bước về phía trước.
Nha hoàn luôn hầu hạ bên người Đường Mộc Nguyệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đường Tuế không tới sân Đường Mộc Nguyệt mà trực tiếp tìm một sân tương đối gần, ôm thẳng Đường Mộc Nguyệt vào.
Nàng nhẹ nhàng đặt Đường Mộc Nguyệt lên giường, lại nghe đằng sau có tiếng người chạy vào.
"Nhị tiểu thư, nghĩ cho kỹ lại! Ngươi không biết y thuật, đợi lát nữa đại phu sẽ tới ngay."
"Tất cả ra ngoài."
Giọng Đường Tuế rất bình tĩnh, nàng không muốn ở đây dây dưa lãng phí thời gian với bọn họ.
"Nhị tiểu thư."
Ngụy Tử lo lắng tiến lên trước vài bước.
Trong phòng toàn mùi máu tươi, cực kỳ nồng nặc.
"Ra ngoài."
Đường Tuế thấp giọng quát lớn.
Ngụy Tử không dám nói thêm gì nữa, vẫy tay rồi dẫn người lui xuống.
Đường Tuế thấy cửa đã đóng lại, nhanh chóng tháo chiếc trâm vàng trên đầu xuống, đâm thủng đầu ngón tay, đút máu vào miệng Đường Mộc Nguyệt.
Một lát sau, gương mặt như giấy vàng của Đường Mộc Nguyệt nhanh chóng nhiều thêm ít huyết sắc.
Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ bụng Đường Mộc Nguyệt.
Phía dưới có vẻ không còn đổ máu nữa.
Nàng cắm chiếc trâm lên tóc, vừa nhẹ nhõm ngồi xuống thì nghe thấy âm thanh cửa bị người ta dùng sức đá văng từ bên ngoài.