Chỉ là người không liên quan, không cần giải thích.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy Đường Tuế rất ồn ào, cực kỳ ồn ào.
"Ngươi lập tức sẽ trở thành tướng công của ta thôi."
Đường Tuế nói rồi bắt lấy tay Chu Triệt.
Chu Triệt biết trước giờ có rất nhiều nữ tử mơ ước dung mạo của hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được một kẻ vừa xông lên đã bắt lấy tay hắn.
Nhưng ai ngờ, giây tiếp theo, một bàn tay khác của Đường Tuế không biết từ khi nào đã vuốt ve trên má hắn.
Đường Tuế không dám ngẩng đầu lên, nàng biết Chu Triệt chắc chắn đang giận dữ, tay nàng nhẹ nhàng chạm lên mặt Chu Triệt, mãi không chịu bỏ xuống.
Một giây cứ như một ngày.
Nghe được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Đường Tuế mới thở phào một hơi.
Rồi nhanh chóng bỏ tay mình ra.
Theo bản năng, Đường Tuế cảm thấy sau lưng hơi lành lạnh.
"Cút!"
Hắn không kìm được giận dữ mắng.
Gương mặt trắng như bạch ngọc cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vành tai lại bất chợt đỏ ửng.
Đường Tuế chớp mắt, bị khí thế này của hắn dọa tới mức giật mình sững sờ, lập tức xoay người vội vàng chạy đi.
Sau khi đã chạy khá xa, Đường Tuế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cỗ tử khí trên người Chu Triệt thật sự quá đáng sợ.
“Tỷ tỷ.”
Đường Tuế bước tới trước mặt nàng ta rồi nắm cánh tay nàng ta.
"Tuế Tuế, có phải muội khó chịu ở đâu không?"
Nhìn thấy tinh thần Đường Tuế tốt nhưng Đường Mộc Nguyệt vẫn không buông lỏng.
"Muội không sao, chỉ là muội lo lắng cho tỷ tỷ."
Đường Tuế lại nhìn nàng ta một cái.
Lúc trước nàng cảm thấy hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh kia không quá mạnh, ai ngờ mới qua mấy ngày tỷ tỷ lại bị lừa tiếp.
Trước mắt cần phải nhanh chóng xóa sạch giá trị hắc hóa của Chu Triệt mới được.
Chờ sau khi giá trị hắc hóa của Chu Triệt biến mất, hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh cũng sẽ biến mất.
"Ta không sao, lát nữa đưa muội đi gặp nhị công tử Chúc gia một lần nhé.”
Đường Mộc Nguyệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.
Bên này Đường Tuế còn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, đã thấy tỳ nữ bên người Đường Mộc Nguyệt vội vàng chạy tới.
"Đại tiểu thư, người Chúc gia đi mất rồi, chưa biết cụ thể như thế nào, cô gia cũng không ở phía trước."
Ngụy Tử nói xong lập tức sốt sắng nhìn về phía Đường Mộc Nguyệt.
"Chẳng phải đi đổi xiêm y thôi sao? Tuế Tuế là nữ nhi mà cũng xong rồi, hắn còn chưa tới?"
Đường Mộc Nguyệt nhăn mày, phất tay áo, đi về phía hậu viện.
Đường Tuế nhìn cái bụng bự của Đường Mộc Nguyệt, nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh đã đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt, Đường Tuế nắm lấy cánh tay nàng ta, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi vội vàng thế làm gì, cẩn thận dưới chân!"
Dưới sự nhắc nhở của Đường Tuế, bước chân Đường Mộc Nguyệt cũng chậm lại.
Khi các nàng vừa bước vào cửa sân thì Kỷ Vạn Tinh đi từ bên trong ra.
"Nguyệt Nhi, khách khứa về hết rồi sao?"
Kỷ Vạn Tinh nhìn vẻ mặt nén giận của Đường Mộc Nguyệt, hắn ta cũng ngầm hiểu hàm ý của nó.
Hắn ta nhanh chóng bước tới đỡ Đường Mộc Nguyệt.
"Ngươi còn biết bên ngoài có khách ư?"
"Ngươi là một đại nam nhân, sao thay có một bộ xiêm y thôi mà lâu như vậy, Tuế Tuế đã ra ngoài được nửa ngày rồi."
"Hơn nữa, vừa nãy là do bên ngoài có nhiều người nên ta không tiện nói, dù sao vẫn phải để lại ít thể diện cho ngươi. Nhưng Kỷ Vạn Tinh à, rốt cuộc ngươi có ý gì, ngươi thế mà không cứu muội muội ta trước?"