Đặc biệt là, Đường Tuế ỷ vào nàng là nhị tiểu thư Đường gia, vênh váo hất hàm sai khiến, luôn bắt nạt Triệu Song Song.
Tuy hắn ta chỉ là một kẻ ở rể nho nhỏ nhưng ít ra vẫn là tỷ phu nàng, thái độ của nàng đối với hắn ta gần đây cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn.
"Tỷ phu, sao ngươi lại cứu nàng ta mà không cứu ta, tỷ tỷ của ta còn đang đứng bên cạnh nhìn đấy."
Đường Tuế kéo áo khoác lông khổng tước được đám nha hoàn khoác lên người mình lại, lạnh lùng nhìn Kỷ Vạn Tinh.
Ngón tay Kỷ Vạn Tinh hơi cứng lại vì lời này của Đường Tuế, nhưng hắn ta vẫn không buông Triệu Song Song xuống, ngược lại còn nghiêm túc nhìn Đường Mộc Nguyệt.
"Mộc Nguyệt, ta biết nàng thương Tuế Tuế, nhưng nàng có biết, Tuế Tuế trở nên như hôm nay đều do nàng chiều chuộng mà ra."
"Ta xuống nước cứu người, là vì muốn Song Song sẽ không xảy ra việc gì, không muốn Đường gia ta gặp phiền toái lớn."
Lời Kỷ Vạn Tinh đầy mạnh mẽ, rất hợp lý.
Nếu không phải Đường Tuế biết cốt truyện, suýt nữa đã bị Kỷ Vạn Tinh làm cảm động mà cảm thấy nguyên chủ là người xấu đại nghịch bất đạo.
"Tất cả mọi thứ ta làm đều là vì Đường gia."
Kỷ Vạn Tinh vừa dứt lời, Đường Tuế lập tức bật cười.
"Ngươi cứ luôn nói ta đối phó với Triệu Song Song, vì sao ta phải đối phó với Triệu Song Song?"
Đường Tuế hỏi ngược lại.
Kỷ Vạn Tinh còn chưa lên tiếng.
Đường Tuế lại tiếp tục nói.
"Nàng ta xứng sao?"
"Bàn về nhan sắc? Ta là đệ nhất mỹ nhân Dương Châu, Triệu Song Song nàng còn chẳng lọt vào top 100, nói về thân thế? Nàng ta ở nhà ta, đương nhiên không so được với ta, nói những mặt khác, ừm… Hình như cũng chẳng có gì khiến ta ghen ghét đến mức muốn bắt nạt."
Lời Đường Tuế rất dững dạc, những người xung quanh nghe xong không khỏi gật đầu.
Quả là thế thật.
Mọi thứ Đường Tuế đều tốt hơn Triệu Song Song, chẳng đáng để nàng làm vậy.
Nghĩ kỹ lại thì, nếu thật sự nhìn không thuận mắt, đuổi thẳng người đi hoặc ném tới thôn trang tự sinh tự diệt là được, hoàn toàn không cần mạo hiểm thân mình.
Phải biết rằng sức khoẻ Đường Tuế rất kém.
"Vả lại..."
Đường Tuế đứng dậy, chậm rãi bước về phía Kỷ Vạn Tinh.
"Từ nhỏ cơ thể ta đã không khỏe, ta rơi xuống nước cũng không ngất xỉu ngay lập tức, ngược lại là Triệu Song Song, sao thế? Cơ thể đột nhiên yếu đi ngay?
"Vừa mới lên đã nói một câu mập mờ như vậy, ghê tởm ai thế? Lại đang ám chỉ ai?"
Đường Tuế vừa nói dứt lời, hiện trường lập tức trở nên im ắng.
Triệu Song Song nằm trong lòng Kỷ Vạn Tinh, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, trong lòng không khỏi chửi thầm, từ trước đến nay Đường Tuế không khác gì là thuốc súng, đốt là cháy, hoàn toàn không có đầu óc.
Hôm nay sao tự dưng lại biết ăn nói thế này?
Kỷ Vạn Tinh cũng lập tức á khẩu không trả lời được, hắn ta cúi đầu, trong đôi mắt là sự chán ghét cùng với nén giận.
"Được rồi, Tuế Tuế, muội mau đi tắm nước nóng, rồi nhanh chóng để đại phu khám xem."
Đường Mộc Nguyệt tiến lên, duỗi tay kéo tay Đường Tuế.
"Vâng."
Đường Tuế nhìn tỷ tỷ trước mắt, mặt như ngọc, đẹp tựa hoa, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, sắc bén lại quyến rũ không nói nên lời. Trời sinh quyến rũ, độc nhất vô nhị.
Bên cạnh có một đại mỹ nhân như thế, vậy mà gã Kỷ Vạn Tinh này còn vụng trộm khắp nơi.
"Tỷ tỷ, muội không sao đâu, chỉ rơi xuống nước mà thôi, cơ thể muội không yếu ớt tới mức đó, ngược lại là Song Song biểu tỷ rất cần mời đại phu khám đấy."
Triệu Song Song vừa nghe thấy mời đại phu, trái tim bị dọa nhảy dựng lên.
Không thể thế được!
Hai ngày trước nàng ta mới khám ra là có thai.