Đường Tuế lấy sức lực lớn như vậy từ đâu ra, nàng ta không thể tránh thoát được.
"A..."
Bỗng nhiên, bên hồ truyền đến tiếng thét chói tai, phá vỡ sự yên bình vốn có.
Đám nha hoàn đứng ven hồ trì độn hét lên ra, sao mới không để ý một chút mà hai tiểu thư đã rơi xuống nước rồi.
"Âm thanh này, là có người rơi xuống nước, ôi, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Mọi người sôi nổi tiến đến gần hồ.
Qua khoảng trống giữa các cây mai, có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người đang vùng vẫy trên mặt hồ.
"Mau cứu người!!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Mộc Nguyệt đã nhìn thấy phu quân mình lao tới nhảy xuống nước, bơi về phía hai người đang vùng vẫy.
Lúc này, các quý phu nhân đi cùng Đường Mộc Nguyệt nãy giờ bắt đầu bàn tán.
"Đúng thế, Đường phu nhân, ngươi có phúc quá."
"Đại tiểu thư, đừng lo, cô gia lo lắng đi cứu nhị tiểu thư như thế, nhất định không có việc gì đâu."
Đường Mộc Nguyệt thấy Đường Tuế rơi xuống nước mà trái tim như muốn vọt lên cổ họng.
Từ nhỏ cơ thể Tuế Tuế đã không tốt, vừa vào tháng chạp là phải chăm sóc cẩn thận, sơ ý một cái là ho ra máu ngay.
Trời lạnh như thế lại rơi xuống nước, không biết phải chăm sóc bao nhiêu ngày đây.
Chỉ là nhìn phu quân hết lòng hết dạ như thế, Đường Mộc Nguyệt cũng bình tĩnh hơn.
Chỉ mong muội muội và họ đều bình an vô sự.
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, Kỷ Vạn Tinh lại ôm Triệu Song Song lên bờ.
Đường Tuế vẫn đang giãy dụa trong nước, Kỷ Vạn Tinh không thèm liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là ma ma theo sau Kỷ Vạn Tinh xuống nước cứu Đường Tuế.
Biến cố bất ngờ này làm không khí lập tức trở nên cực kỳ gắt.
Nhiều ánh mắt có cố ý có vô tình nhìn về phía Đường Mộc Nguyệt.
Chậc, cái người ở rể Đường gia này có vẻ thú vị đấy.
Thế mà cứu một nữ nhân khác ngay trước mặt Đường Mộc Nguyệt.
Đánh vào mặt kiểu này cũng ghê thật.
Thân thể Đường Mộc Nguyệt cũng có chút run rẩy khó phát hiện.
Kỷ Vạn Tinh ôm Triệu Song Song lên bờ, ánh mắt Triệu Song Song lại nhìn về phía Đường Mộc Nguyệt.
Còn chưa nói gì, Triệu Song Song đã rơi nước mắt.
"Biểu tỷ, tỷ đừng trách biểu muội, là do muội không cẩn thận mới rơi xuống nước."
Nói xong, cơ thể Triệu Song Song mềm nhũn ra, ngất xỉu trong lồng ngực Kỷ Vạn Tinh.
Kỷ Vạn Tinh thấy Triệu Song Song ngất xỉu, nhanh chóng muốn ôm nàng ta rời đi.
"Chậm đã."
Đường Tuế ngồi dưới đất, lạnh đến mức run bần bật mở miệng, nàng vì nhiệm vụ nên mới không thể không rơi xuống nước, nhưng đôi cẩu nam nữ này đừng mơ dễ qua ải như thế.
Nhiều ngày qua, Đường Tuế đã nhận ra hào quang trên người nam chính của Kỷ Vạn Tinh bắt đầu bao phủ, hắn ta chỉ viết một bài thơ cho tỷ tỷ.
Tỷ tỷ đã tha thứ cho hắn.
Nếu nàng không nỗ lực hơn, chắc chắn sẽ không có hiệu quả.
"Đường Tuế, muội còn muốn nói gì nữa?"
"Xưa nay muội làm khó Song Song thì thôi, bây giờ muội còn ác độc đến thế, muốn đẩy nàng vào chỗ chết."
Kỷ Vạn Tinh nhìn Triệu Song Song trong lòng mình, đau lòng cực kỳ.
Hắn ta là kẻ ở rể ở Đường Gia, bị người ta coi thường, Triệu Song Song ăn nhờ ở đậu, cũng bị người khác khinh thường giống thế.
Bây giờ hắn ta đã tốt hơn xưa nhưng trong lòng hắn ta Triệu Song Song vẫn khác biệt, dù gì hai người họ đã từng cùng nhau vật lộn trong vũng bùn.