Trong cái nhà này, người thật sự nắm giữ quyền sinh sát của nàng ta là Đường Tuế.
Nhất thời, Hồng Phi cũng hoảng loạn.
Nàng ta quỳ phịch xuống: "Tiểu thư tha mạng!"
Đường Tuế lại nhìn nàng ta một cái chế giễu.
"Ta cũng chẳng muốn mạng ngươi, chỉ bắt ngươi quỳ mà thôi."
Hồng Phi sốt ruột hoảng hốt: "Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mưa to tầm tã. Giờ này mà nô tỳ quỳ gối bên ngoài, chắc chắn sẽ sinh bệnh mất, tiểu thư tha mạng!"
"Xì." Đường Tuế nghe vậy, không nhịn được bật cười: "Bổn tiểu thư ta cả người ướt dầm dề mà ngươi còn bắt bổn tiểu thư chờ đó thôi. Sao nào, ngươi còn cao quý hơn ta ư?"
Hồng Phi vừa nghe thế, sợ tới mức ngây ra, không dám thở mạnh.
"Dẫn đi."
Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước vào buồng trong.
Không lâu sau, Đường Tuế đã nằm trong thùng nước ấm.
Nước ấm bốc hơi lên, cơ thể vốn lạnh lẽo cũng dần ấm áp hơn rất nhiều.
Đường Tuế đưa tay sờ tóc, nhắm mắt lại.
Bọn nha hoàn hầu hạ xung quanh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt cả đám đều vô cùng kỳ dị.
Dung mạo nhị tiểu thư vẫn giống như trước, nhưng tính tình dường như thay đổi lớn trong một đêm, khiến người ta kinh sợ.
Hệt như chưa từng quen biết.
"Tuế Tuế."
Đúng lúc này, Đường Mộc Nguyệt đi tới, nhìn thấy Đường Tuế sắc mặt hồng hào nằm trong thùng tắm nàng ta mới thở phào một hơi.
Nha đầu này trước giờ cơ thể vẫn luôn không tốt.
Nàng ta lo lắng chết đi được.
Nghe nói nàng bị mắc mưa.
Nếu có chuyện gì, sao nàng ta có thể ăn nói với cha mẹ đã mất.
“Tỷ tỷ.”
Đường Tuế mở mắt ra, con ngươi linh động khẽ chớp.
"Không phải muội ra ngoài đi dạo với tỷ phu sao? Sao lại về trước, còn ướt sũng cả người."
Đường Mộc Nguyệt nhíu mày, không vui hỏi.
Tiểu muội này của nàng ấy, bình thường tính tình rất tốt, trước nay không bao giờ làm điều gì khác thường.
"Sao hôm nay không nghe lời như vậy, còn đội mưa về nhà."
"Các ngươi đều ra ngoài đi."
Đường Tuế nhìn đám người, ra lệnh cho tất cả lui xuống.
Đám nha hoàn vốn hầu hạ bên cạnh đều lui xuống hết.
"Tỷ tỷ, tình cảm giữa tỷ và tỷ phu tốt như vậy, không biết tỷ có thể tin tưởng lời muội nói không."
Đường Tuế nói, vành mắt hơi phiếm hồng, không biết làm sao nhìn Đường Mộc Nguyệt.
"Muội nói ngốc nghếch gì đó?"
Đường Mộc Nguyệt dùng tay ôm bụng, ngồi xuống ghế.
Đường Tuế cúi đầu, nhìn bụng nàng ấy, vẻ mặt lo lắng.
"Nhưng mà..."
"Nha đầu nhà muội, mau nói đi, tỷ có phải làm từ đậu hủ đâu."
"Dạ."
Đường Mộc Nguyệt nghe vậy, giận sôi máu.
"Hắn thật sự dám làm vậy!"
"Tỷ tỷ, tỷ tạm thời đừng nóng giận, nghe muội nói đã."
Đường Tuế thấy tỷ tỷ mình giận đến mức mặt đỏ phừng, lập tức nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng ta.
"Nếu không tiểu bảo bảo sẽ không vui đâu."
Đường Mộc Nguyệt hít sâu một hơi.
"Muội nói tiếp đi."
"Muội đã đánh ngất Tống viên ngoại kia, nhanh chóng chuồn êm về đây. Muội sợ tỷ phu lại bắt muội gả cho Tống viên ngoại kia làm tiểu thiếp."
Đường Tuế nói xong, vành mắt vẫn đỏ hoe, nhìn hết sức đáng thương.
"Hắn dám."
Đường Mộc Nguyệt tức giận mắng một tiếng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.