Cố Hoàn Ninh nước mắt lã chã: “Đường Tuế, chị có thể giúp em không? Em với anh cả cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, hiện tại... em thật sự không sống nổi nữa.”
Lúc nói chuyện, thân thể Cố Hoàn Ninh cũng loạng choà loạng choạng, nhìn đáng thương không thôi.
Nhưng Đường Tuế mặt không cảm xúc.
“Thế nhưng mẹ cô vẫn là hung thủ giết người đó thôi, cô cảm thấy anh ấy sẽ tha thứ sao?”
Cô hỏi lại.
Cố Hoàn Ninh giật mình kinh ngạc cứng đờ tại chỗ, đúng vậy, con người Cố Đình Uyên vốn lãnh khốc vô tình, mẹ cô ta làm ra loại chuyện đó, sao anh ấy có thể tha thứ cho cô ta.
“Chị có thể giúp em một tay không?”
Giọng Cố Hoàn Ninh mang theo chút cầu xin.
"Không thể."
Đường Tuế lạnh lùng nói rồi liền xoay người rời đi.
“Đường Tuế, cô thật sự quá máu lạnh.”
Cố Hoàn Ninh nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cô ta cùng đường bí lối, thì sao sẽ lại cầu xin con khốn Đường Tuế này.
Con khốn, trước kia cũng không xứng xách giày cho cô ta.
Trong tay cô ta chỉ còn một xíu tiền, căn bản không đủ cho cô ta tiêu.
Dưới tình huống không thể làm gì, cô ta chỉ có thể đi nước A đánh bạc, cuối cùng, nhà và tiền đều thua sạch.
Còn thiếu một mông nơ.
Xui xẻo nhất là, nếu cô ta không trả được, thì... sẽ...
Nghĩ đến kết cục đó, mặt Cố Hoàn Ninh nhanh chóng tái nhợt đi.
Lúc này Đường Tuế cũng xoay người lại đi đến.
“Tôi và chồng tôi là người một nhà, tâm trạng của anh ấy cũng chính là tâm trạng của tôi.”
“Huống chi, trước kia cô đối xử với tôi như thế nào? Cô cảm thấy tôi sẽ lấy đức báo oán à.”
“Bảo vệ.”
Đường Tuế thốt lên một câu.
Bảo vệ rất nhanh đã đi tới rồi cung kính khom lưng cúi đầu: "Bà chủ."
“Đuổi người này ra ngoài, sau này không để cho cô ta bước vào đây.”
“Vâng, bà chủ.”
Bảo vệ vội vàng chạy tới, nhấc Cố Hoàn Ninh còn đang dùng dằng lên.
“Buông ra, đồ rác rưởi mấy người, có biết tao là ai không? Tao là cô cả nhà họ Cố, nhanh buông tao ra, các người không muốn làm việc nữa à?”
Cố Hoàn Ninh kêu khàn cả giọng, nhưng vẫn không được đối xử tốt chút nào.
Lúc đến trước cửa, Cố Hoàn Ninh bị người ném ra ngoài.
Bỗng nhiên một chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô ta.
Cố Hoàn Ninh phát hiện không ổn, đang định đứng dậy chạy trốn, đã bị mấy người đàn ông trên xe bước xuống, kéo đi.
Mọi thứ khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Đường Tuế nhấc túi giữ nhiệt lên, vừa xoay người đã thấy Cố Đình Uyên đứng trước mặt mình.
Cô mềm mại cười, ngẩng mặt lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
“Ngay lúc em nói vợ chồng chúng ta là một.”
Ánh mắt Cố Đình Uyên trong lúc nói chuyện, đều ngập tràn tình yêu sâu đậm.
Anh chậm rãi vươn tay ra, siết chặt eo nhỏ của Đường Tuế.
“Vợ ơi, có em thật tốt.”
(Hoàn vị diện)
...
Thành Dương Châu, biệt viện Lục Liễu.
Trên Đắc Nguyệt Lâu, một nam nhân hai tay ôm ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười âm u lãnh lệ, ánh mắt hờ hững nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt.
Bên trong có truyền đến từng trận quát tháo bén nhọn thì hắn vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vì âm thanh trong phòng càng lúc càng ầm ĩ mà nhíu mày rời đi.
Trong phòng.
Đường Tuế liên tục trốn về sau, đôi mắt hạnh ướt nhẹp, đầy sự sợ hãi.
Nhìn gã đàn ông đầu mập tai to, nụ cười thấy gớm, từng bước lại gần, nàng không thể lui được nữa