Mẹ Cố nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, ngón tay siết chặt điện thoại, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Đúng là làm cho người ta xem thường.
“Thế nào rồi?”
Đúng lúc này, cha Cố đang đọc báo cũng lên tiếng hỏi một câu.
Mẹ Cố nhanh chóng bật chế độ tươi cười, ánh mắt không thể tin được.
“Thằng bé đã đồng ý rồi, nói buổi tối trở về ăn cơm.”
Tay cầm báo của cha Cố hơi khựng lại, dường như không ngờ được chuyện này.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Cố.
“Thật sao?”
“Thật đó.”
Mẹ Cố gật đầu.
Mặc dù cha Cố không nói gì thêm, nhưng mẹ Cố có thể nhìn ra được tâm trạng của ông rất tốt.
Tâm trạng của ông tốt, nhưng bà ta lại không tốt chút nào.
“Tôi đi xuống bếp xem các món ăn tối nay.”
Mẹ Cố không muốn tiếp tục ở đây nữa, nói một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mẹ Cố vừa đi ra ngoài thì biểu cảm trên mặt chợt thay đổi.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Hiện tại mọi chuyện đã đến nước này.
Ông còn muốn xoa dịu quan hệ với Cố Đình Uyên, đúng là nằm mơ.
Mẹ Cố cụp mắt xuống, đi xuống lầu.
Cố Hoàn Ninh và Đường Tịch Dao đang ngồi trên sô pha uống trà chiều, trò chuyện vui vẻ.
“Mẹ, sao mẹ lại không vui thế?”
Cô ta nói xong, còn đưa tay kéo cánh tay mẹ Cố.
Mẹ Cố hừ lạnh một tiếng: “Cha con muốn Cố Đình Uyên tối nay về ăn cơm, Cố Đình Uyên lại đồng ý.”
Cố Hoàn Ninh cũng giật mình, Cố Đình Uyên chưa bao giờ muốn liên quan đến nhà bọn họ.
Đương nhiên cô ta cũng sợ Cố Đình Uyên.
Ánh mắt của anh nhìn người khác rất đáng sợ.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Cố Hoàn Ninh có chút sốt ruột.
“Hừ, còn có thể làm gì chứ? Để nó đến đây chứ sao.”
Mẹ Cố lạnh nhạt nói một câu, vừa quay đầu, thấy Đường Tịch Dao còn ngồi ở bên kia, lập tức lạnh lùng quát một tiếng.
“Cô không biết phân biệt tốt xấu à? Còn không mau đến phòng bếp nhìn xem tối nay ăn gì.”
“Vâng.”
Đường Tịch Dao mặt không đổi sắc, nhoẻn miệng cười đi vào phòng bếp.
Đến buổi tối, mấy người cha mẹ Cố ngồi trên sô pha, chờ Cố Đình Uyên.
Trên bàn cơm trong phòng ăn đã sớm bày đầy món ngon.
Cha Cố không lên tiếng, mọi người cũng không nói gì.
Đường Tịch Dao ngồi bên cạnh Cố Đình Tước, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Trước kia cô ta đã biết Cố Đình Tước không có địa vị gì trong nhà, sau khi cô ta gả vào đây, mới thật sự biết không địa vị là có nghĩa gì.
Cô ta hít sâu một hơi.
Cố gắng xoa dịu tâm trạng của mình.
Cố Đình Uyên mới là người có tiếng nói trong nhà này, Đường Tuế gả cho Cố Đình Uyên, thật sự đã đè bẹp cô ta.
Đường Tịch Dao nghĩ đến đây thì trong lòng khó chịu.
Cô ta chờ một lúc lâu thì có chút không kiên nhẫn.
Nhưng đám người bên cạnh ngồi ngay ngắn, cô ta cũng không dám nói gì, vất vả lắm mới đến bảy giờ, nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Cố Đình Uyên nắm tay Đường Tuế đi đến.
Ánh mắt của Đường Tịch Dao lập tức rơi lên người Đường Tuế, làn da trắng nõn, ánh mắt cũng phát sáng.
Trên người mặc đồ đơn giản, nhưng Đường Tịch Dao liếc mắt một cái đã nhận ra đó là phiên bản giới hạn của nhà L.
Đường Tịch Dao có chút ghen tị, cuộc sống của Đường Tuế thật sự cực kỳ tốt.