Đường Tuế ngồi ở trên sô pha, hai tay vịn thành ghế, đầu ngả lên trên, đôi mắt long lanh đen láy nhìn chằm chằm Cố Đình Uyên.
Ma xui quỷ khiến, Cố Đình Uyên đứng trước cửa trước, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Cái liếc mắt này, trùng hợp nhìn thấy người bạn nhỏ đang trơ mắt nhìn anh.
Cố Đình Uyên: “...”
Càng không muốn đi nữa.
“Vợ ơi, em cứ nhìn anh như vậy, có lẽ anh sẽ không đi nữa.”
Đường Tuế nghe vậy, không nhịn cười được, hai tay bưng kín mặt.
Cố Đình Uyên thay giày, rời đi không ngoảnh đầu lại.
Đường Tuế nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ còn sớm.
Hôm nay cũng tương đối trọn giấc, hoàn toàn không muốn ngủ tiếp nữa.
Khoảng 4h, Đường Tuế mới tắt TV, đứng dậy, đeo tạp dề, đi vào phòng bếp.
Bắt đầu chuẩn bị bữa tối, cô nấu xong xuôi hết rồi đặt từng món lên bàn.
Sau đó mới mở điện thoại ra quay video đồ ăn lại.
Bởi vì làm cơm cho Cố Đình Uyên nên Đường Tuế chỉ làm đơn giản, dựa trên cơ sở vừa đẹp mắt vừa hấp dẫn.
Là cái loại mà khi mở ra sẽ làm người ta vui vẻ cả ngày ấy.
Đường Tuế làm xong thì cũng muốn ăn ngay, nhưng nghĩ đến Cố Đình Uyên làm việc ở công ty cả ngày.
Ngẫm nghĩ một lát, vẫn quyết định đưa thức ăn cho anh trước rồi mình về ăn sau.
Giẫm lên trời chiều, cầm theo túi giữ nhiệt, rất nhanh cô đã đứng dưới lầu công ty.
Giờ này đã tan làm rồi.
Trước quầy không còn ai cả, chỉ có mấy bảo vệ đứng trực.
Một người trong đó dường như được Cố Đình Uyên dặn dò nên khi Đường Tuế vừa đến, anh ta đã ra nghênh tiếp, còn dẫn đường và đích thân mở thang máy cho Đường Tuế.
Được gặp Đường Tuế, anh ta vô cùng kích động.
Bà chủ lại còn đưa cơm cho tổng giám đốc, tình cảm hai người họ thật tốt, có thể làm trong công ty có bầu không khí tốt như vậy, đúng là quá tốt.
Đường Tuế luôn cảm thấy, biểu cảm người bảo vệ vừa rồi mình cô có chút kỳ quái, không ngờ rằng, lên lầu, sắc mặt những thư ký nhìn cô cũng khác trước đây, dường như thân thiện hơn trước một chút.
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ là vẫn luôn chờ cô.
“Đói bụng hả?”
Đường Tuế nhìn anh, không nhịn cười được.
“Tạm thôi.”
Là nhớ em đó.
Cố Đình Uyên hỗ trợ cô lấy thức ăn trong túi giữ nhiệt rồi mở từng hộp ra, còn chụp lại một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Đang định ăn, thì chợt nghĩ đến gì đó: “Em ăn chưa?”
“Vẫn chưa, đợi anh xong rồi, em về ăn sau.”’
Đường Tuế lắc đầu một cái, còn có, cô thật sự rất thích nhìn Cố Đình Uyên ăn.
“Vậy em ăn chung với anh đi, ăn xong chúng ta cùng nhau trở về.”
“Tốt quá, vừa vặn em mới đi ngang qua một quán chè, rất muốn ăn luôn.”
Đường Tuế cười khanh khách, gật đầu, ăn qua loa với Cố Đình Uyên.
Ăn xong, Cố Đình Uyên nhấc hộp cơm lên rồi nắm tay Đường Tuế, cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Hai người bọn họ vừa mới đi vào trong thang máy.
Nhóm thư ký liền dồn dập nhảy cẫng lên hoan hô.
Khà khà, bà chủ sang đây, ánh mắt tổng giám đốc nhìn người ta cũng không còn giống trước.
Ước gì sau này nếu bà chủ rảnh hãy lên đây ngồi một lát, để cải thiện tâm trạng của tổng giám đốc.