"Em có rảnh thì đi ăn phố ẩm thực cùng anh nhé!"
Vốn tưởng rằng sẽ giống trước kia, rất lâu sau mới nhận được phản hồi của đối phương.
Không ngờ lần này tin nhắn đến rất nhanh.
"Được."
Tài xế thấy tin nhắn này, lập tức trợn to mắt.
Cô ấy vậy mà lại đồng ý hẹn hò với cậu ta.
Là bà chủ, chắc chắn là bà chủ đã mang may mắn đến cho cậu ta!
Nghĩ vậy, tài xế vui vẻ như hầu tử phản tổ.
Phố ẩm thực bên này đã được quy hoạch.
Mỗi cửa hàng hai bên mặt tiền đều có đặc trưng riêng, ở giữa là con đường lát đá xanh, đi không cảm thấy bị cộm chân, cũng rất rộng rãi, bảy tám người cùng đi vào cũng không thành vấn đề.
"Em muốn ăn mực nướng."
Đường Tuế vừa quay đầu liền nhìn thấy món mình thích.
Cô lập tức chạy như bay qua, vẻ mặt hưng phấn, đứng trước cửa hàng.
"Một phần mực nướng, phải có hạt mè rau thơm, cay vừa."
Sau khi Đường Tuế gọi món xong, lại nhìn lại bản thân, hôm nay cô mặc dạ phục nên căn bản không mang điện thoại theo.
Chỉ có thể đáng thương quay đầu giương mắt nhìn Cố Đình Uyên.
Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng rung động.
Dường như có một cảm xúc là lạ nào đó dâng trào.
Anh cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại ra trả tiền.
“Cảm ơn.”
Đường Tuế mềm mại cười, mềm như mây trên trời.
"Chỉ như vậy?"
Cố Đình Uyên nhìn gương mặt ửng hồng của cô, anh không nhịn được hỏi.
"Hả?"
Đường Tuế dại, cái này, còn có gì nữa hả?
Cô chớp đôi mắt to ngập nước, cười tươi rói hỏi: "Còn sao nữa á?"
Cô có chút không rõ lắm.
"Em gọi anh là gì?"
Cố Đình Uyên đột nhiên tới gần, cả người áp sát Đường Tuế.
"Cố Đình Uyên!"
Đường Tuế cảm thấy câu hỏi này của anh cứ quái quái.
"Không được."
Cố Đình Uyên trực tiếp từ chối, còn lắc đầu.
"Anh."
Đường Tuế lại gọi nhỏ.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi."
Cố Đình Uyên vừa nói chuyện, vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ rực trong túi ra.
Đường Tuế:...
"Em nên gọi anh là gì?"
"Em nói xem gọi là gì đây?"
Cố Đình Uyên lại cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi.
"Ông xã."
Đường Tuế nhỏ giọng gọi một tiếng.
"..."
Đột nhiên nghe được từ này, vẻ mặt Cố Đình Uyên lập tức trở nên vui sướng.
Nhưng mà anh vẫn giả vờ như không nghe thấy, rồi ghé sát tai vào người Đường Tuế.
"Ông xã!"
Đường Tuế mềm mại nũng nịu gọi một tiếng vào lỗ tai anh.
Cả người Cố Đình Uyên run lên, đầu óc lập tức trống rỗng.
"Ừ."
Anh ra vẻ tự nhiên đáp lại, nhưng ngón tay thon dài đặt bên cạnh lại luống cuống lên.
"Sao anh cứ mang giấy chứng nhận kết hôn bên người thế?"
Đường Tuế hỏi nhỏ.
Hành vi này thật sự rất kỳ quái đấy.
"Học theo em đó!"
Cố Đình Uyên nhìn cô, vẻ mặt tự nhiên.
Ừm, nghĩ lại, hình như đúng là cô mang giấy chứng nhận kết hôn đưa cho anh thật.
"Hừ."
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, duỗi tay sờ mũi mình.
Trong đầu cô gái làm mực nướng ở đối diện hai người lúc này đầy ắp những tiếng hét chói tai.
Má ơi, đây là cốt truyện phim thần tượng gì thế?
Cách ăn mặc của hai người này vừa nhìn là biết xa xỉ, hơn nữa vẻ ngoài còn đẹp hơn cả người nổi tiếng.