"Tôi cũng hơi buồn ngủ."
Đường Tuế cũng ngáp một cái, lạch bạch đi tới bên giường, quen cửa quen nẻo xốc chăn lên, tự mình nằm vào.
Cả chui cả người vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Hì hì.
Tống Tinh Dã:?
"Tôi thấy dưới mắt anh có quầng thâm, chắc chắn là do thường mất ngủ thức đêm, giấc ngủ của tôi rất tốt, để tôi ru anh ngủ, chắc chắn anh sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ."
Đường Tuế núp trong chăn, giọng điệu ngây thơ non nớt.
"Cô ru tôi?"
Tống Tinh Dã không tin.
"Đương nhiên là tôi ru anh rồi, giờ anh nằm xuống rồi nhắm mắt lại đi."
Đôi mi dài của Đường Tuế chớp chớp, ánh mắt vô cùng linh động.
He he he, chỉ cần dỗ Tống Tinh Dã thiếp đi là cô có thể lấy được ngọc bội trên cổ anh rồi.
Thật là thông minh!
Đường Tuế mím môi, nghiêng đầu nhìn Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã duỗi tay cởi ngọc bội trên cổ xuống, đặt trên tủ đầu giường, thuận thế nằm xuống, nhìn Đường Tuế một cái rồi mới nhắm mắt lại.
Ừm, bỗng nhiên cô thấy hơi khẩn trương.
Cô không biết phải ru ngủ như thế nào.
Thân hình nhỏ bé của Đường Tuế nhích về phía Tống Tinh Dã.
Mãi cho đến khi bàn chân nhỏ bé mềm mại của cô đụng phải Tống Tinh Dã.
"Cô làm gì vậy?"
Tống Tinh Dã không nhúc nhích, nhưng giọng nói lại đột nhiên trở nên thô bạo, gương mặt ửng đỏ dị thường, dài đến tận mang tai.
"Tôi chỉ muốn ở cạnh anh thôi."
Giọng Đường Tuế ngọt ngào, cả cái đầu nhỏ cũng cố ý dựa vào lòng Tống Tinh Dã.
Cô thân là nhân sâm, trời sinh hội tụ đủ linh khí thiên địa.
Trước kia khi còn ở trên trời, Huyền Ly Thượng thần rất thích ôm cô ngửi ngửi.
Cô cảm thấy chắc chắn là do mùi nhân sâm trên người cô quá nồng.
Hơn nữa, xung quanh cô đều là hà thủ ô ngàn vạn năm, hơn cả hà thủ ô còn có, linh chi...
Cô hấp thu linh khí của họ nên càng bổ dưỡng hơn.
Một nhân vật lớn như Huyền Ly thượng thần cũng chỉ cần ngửi cô một hơi thì tinh thần sẽ sáng láng ngay.
Chứ đừng nói đến người khác.
Tống Tinh Dã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, mở mắt ra thì thấy Đường Tuế đang mềm nhũn dựa vào anh.
Đôi mắt to sáng ngời chớp chớp nhìn anh.
Cô bé như vậy, nếu bị bắt nạt thì sẽ khóc mất.
"Này, sao anh lại mở mắt ra."
Đường Tuế phát hiện, duỗi bàn tay nhỏ bé ra chạm vào mi mắt của anh.
"Mau nhắm lại đi, tôi muốn ru anh ngủ."
Tống Tinh Dã nhắm mắt lại, chờ cô ru anh ngủ.
Chờ một hồi lâu.
Đường Tuế vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ lên người anh.
Rất có tiết tấu.
"Cục cưng mau ngủ, mau mau ngủ."
"Ngoài trời tối đen trở gió."
Giọng Đường Tuế mềm mại.
Bài hát thiếu nhi giai điệu nhẹ nhàng làm trái tim Tống Tinh Dã bình tĩnh lại.
Quả thực, anh chưa từng được ru ngủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai hát nhạc thiếu nhi cho anh nghe.
Trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Kính Luân Hồi: Giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã -10, tổng còn 36.
Đường Tuế nghe thấy thì vô cùng vui vẻ.
Vỗ càng mạnh tay hơn.
"Bịch bịch bịch..."
Tống Tinh Dã:...
Anh cảm thấy, nếu anh là đứa trẻ thật thì rất có thể anh sẽ bị cô vỗ chết.
Anh mở mắt ra, nhìn Đường Tuế.
"Cô vỗ hơi mạnh."
Tay Đường Tuế đang giơ lên cao, còn chưa hạ xuống đã nghe Tống Tinh Dã nói như vậy, cô cười hì hì, rồi nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ bé lên người anh.
"Anh mau nhắm mắt lại đi, tôi hát tiếp."
"Có phải rất dễ nghe không?"
Đường Tuế dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Tống Tinh Dã.
"Ừm."
Tống Tinh Dã nhắm mắt lại, trái tim như rực lửa, buồn bực trả lời một tiếng.