Nhóm người này lại đây là để trang điểm cho Đường Tuế, mỗi người đều mang bộ dáng tinh anh, nhưng ánh mắt vừa chạm vào tư thế mập mờ của Đường Tuế và Cố Đình Uyên.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Ai cũng không biết làm sao để giữ vững tâm trạng của mình.
Đường Tuế vội vàng trượt xuống khỏi người Cố Đình Uyên, trừng mắt nhìn, sau đó, cả người đều núp sau lưng Cố Đình Uyên.
Cô nhỏ giọng: “Sao tự nhiên có nhiều người vậy? Người ở đâu đến đó?”
Cố Đình Uyên nghe giọng nói bi bô của cô, chỉ cảm thấy Đường Tuế đáng yêu.
Anh không khỏi cười khẽ một tiếng rồi vươn tay xoa đầu Đường Tuế.
“Để họ sửa soạn cho em một chút rồi ta lại ra ngoài.”
Nói rồi Cố Đình Uyên lại nắm tay Đường Tuế, để Đường Tuế chọn lễ phục trước.
Đường Tuế tiện tay chọn một bộ dạ phục màu đen cúp ngực, đang định thử đồ thì bị Cố Đình Uyên ngăn lại.
“Màu đen thuần này không hợp với em.”
Nói rồi lại lấy bộ dạ phục màu đen trên tay cô đi, sau đó nhét bộ dạ phục màu trắng vào tay cô.
“Vào thay đi.”
Đường Tuế đáp một tiếng rồi cầm lấy dạ phục màu trắng, đi theo nhân viên thay đồ.
Cố Đình Uyên cũng lấy laptop ra, ngồi trên sofa xem email.
Rất nhanh, Đường Tuế ra ngoài.
Cố Đình Uyên nghe được một trận hít hơi.
Anh ngước mắt nhìn xem, à, ra là cô gái nhỏ nhà anh.
Dạ phục màu trắng, cắt may đơn giản, lại có thể phô bày dáng người lồi lõm xinh đẹp mê người, yêu kiều thướt tha, làm người ta chú ý của cô.
Ánh mắt Cố Đình Uyên rơi vào trên người Đường Tuế, làm thế nào cũng không dời ra được.
Thậm chí anh còn cảm thấy, những đôi mắt sáng, những người xung quanh, thật là chướng mắt.
Đường Tuế ngồi xuống, chuyên gia trang điểm makeup cho cô, chuyên gia trang điểm vừa chạm vào làn da của Đường Tuế thì bắt đầu kinh ngạc.
Da của Cô Đường tốt quá, mịn màng, trắng như ngọc.
Phấn lót cũng không tốt bằng da cô Đường, huống chi, làn da cô Đường còn ửng hồng tự nhiên.
Lông mi cũng cong dài.
Khuôn mặt này, quả thật là biết phát sáng, không cần phải làm gì cả, thật sự quá hoàn mỹ.
Cuối cùng, chuyên gia trang điểm thực sự không làm gì cả, chỉ giúp Đường Tuế thoa một tầng mật trong suốt, làm đôi môi anh đào nhỏ nhắn càng thêm óng ánh.
Trong lúc chuyên gia trang điểm make up cho Đường Tuế, stylist nhìn tạo hình tổng thể của Đường Tuế, nghĩ xem nên tạo kiểu tóc gì cho Đường Tuế.
Cuối cùng chọn tết tóc, phô bày cái cổ thiên nga mảnh khảnh hoàn mỹ của cô. Nhưng lại cảm thấy trên lỗ tai đơn điệu quá nên giúp cô đeo thêm hoa tai bằng ngọc trai.
Trên tóc, cũng điểm rải rác thêm mấy hạt trân châu nhỏ.
“Cố tiên sinh, Cố phu nhân đã xong hết rồi.”
Thật ra, không cần bọn họ nói, Cố Đình Uyên cũng biết.
Dẫu sao.
Khi Đường Tuế bước từ trong ra, ánh mắt bọn họ, vẫn luôn dừng lại trên người Đường Tuế, đến giờ vẫn chưa dời đi.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Tuế như thế này, rất đẹp.
Đường Tuế hơi kinh ngạc.
Từ khi hai người ở chung đến giờ, cô chỉ hơi ăn mặc chút thôi vậy mà cũng có thể làm giảm giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên.
"Đi thôi, Cố phu nhân."
Cố Đình Uyên đi tới trước mặt Đường Tuế, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Dạ.”
Đường Tuế đáp một tiếng, nhìn Cố Đình Uyên cười ngọt ngào.