Dường như cô rất để ý chuyện bọn họ kết hôn.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -3, tổng còn 70.
Luân Hồi Kính: Thời gian thực hiện nhiệm vụ đếm ngược 1 giờ, bắt đầu.
Đường Tuế nghe thông báo giá trị hắc hóa giảm, trong lòng nhảy cẫng cả lên.
“Chúng ta ra ngoài thôi!”
Đường Tuế đi lên trước, chủ động nắm tay anh.
Lúc đầu Cố Đình Uyên vẫn chưa kịp thích ứng.
Nhưng sau khi đi hai bước thì trái tim bắt đầu đập nhanh.
Anh cúi đầu nhìn hai người đang nắm tay.
Hai người rời khỏi nhà, trực tiếp đến chỗ đăng ký kết hôn.
Hai người vừa đến nơi, Đường Tuế đã nhìn thấy trợ lý của Cố Đình Uyên cầm tài liệu đứng ở đó.
Tuy trợ lý Giang đã nói bóng gió suy nghĩ của mình mấy lần nhưng vẫn không thể làm được gì.
Ngày hôm qua tổng giám đốc và cô Đường ở bên nhau, hôm nay anh và cô Đường liền muốn kết hôn.
Chuyện này thật sự có chút đáng sợ.
“Tổng giám đốc, của anh đây.”
Trợ lý Giang chạy nhanh đến, đưa túi tài liệu trong tay mình cho Cố Đình Uyên.
“Mọi chuyện bên trong đã được sắp xếp xong, chỉ chờ tổng giám đốc thôi.”
Cố Đình Uyên hơi gật đầu, ánh mắt sắc bén liếc một vòng xung quanh.
Anh phát hiện có không ít ánh mắt đang nhìn về phía hai người bọn họ.
Nhất là ánh mắt của những người đàn ông kia, có chút chướng mắt.
Điều này làm cho anh khó chịu.
Cố Đình Uyên hừ lạnh một tiếng, càng nắm chặt tay Đường Tuế, hai người cùng đi vào.
Một lúc sau bọn họ chụp ảnh chung, giấy đăng ký kết hôn đã ở trong tay.
Lúc Đường Tuế đi ra ngoài, còn có chút hoảng hốt.
Chà, cũng chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Từ một người độc thân, giờ đã kết hôn.
“Đường Tuế.”
“Hả?”
Đường Tuế chậm chạp đáp lại, có chút mơ mang nhìn Cố Đình Uyên.
“Em cầm thứ này đi.”
Cố Đình Uyên nói xong thì lấy ra một hộp nhỏ hình trái tim bằng nhung nhét vào tay Đường Tuế.
“À.”
Đường Tuế mềm mại đáp lại, nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mặt trái tim màu hồng nhạt.
Độ rộng của chiếc nhẫn có thể điều chỉnh lại.
Viên kim cương hình trái tim màu hồng phía trên vô cùng trong suốt, cũng rất lớn.
“Đây là nhẫn kết hôn hả?”
Đường Tuế cầm chiếc nhẫn trong tay, ngẩng đầu, mềm giọng hỏi.
“Không phải.”
Cố Đình Uyên lắc đầu.
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, anh sẽ cho người làm nhẫn kết hôn, khi nào đến ngày tổ chức hôn lễ thì có thể dùng tới.”
“Còn tổ chức hôn lễ hả?”
Đường Tuế có chút kinh ngạc.
Dù sao cô cũng đã kết hôn một lần, trước đó cô vẫn còn là vợ của Cố Đình Tước.
Tuy rằng Cố Đình Tước cưới nguyên chủ, cũng không làm chuyện gì, chỉ... Đăng ký kết hôn mà thôi.
Cũng chưa từng làm gì.
Ngày đăng ký kết hôn, anh ta còn sợ Đường Tịnh Dao không vui.
Sau khi hai người đăng ký kết hôn thì Cố Đình Tước ở bên cạnh Đường Tịnh Dao.
“Em không muốn?”
Cố Đình Uyên nhíu mày, giọng điệu cũng có chút nguy hiểm.
Đường Tuế vừa nghe vậy thì vội vàng lắc đầu.
“Muốn muốn muốn.”
Giọng cô ít nhiều cũng có chút chân thành.
Lúc này vẻ mặt của Cố Đình Uyên mới tốt hơn một chút.
“Ừm, chúng ta về thôi.”
“Được.”
Đường Tuế gật đầu, cô và Cố Đình Uyên cùng nhau lên xe.
Xe chạy đến trước cổng tiểu khu, Cố Đình Uyên nhìn Đường Tuế, mở miệng nói: “Em tự lên nhà trước đi, anh còn phải trở về công ty.”
“Được.”