Có lẽ là Cố Đình Uyên đã thông báo từ trước, nên Đường Tuế vào khu này không bị cản trở.
Trở lại căn hộ, Đường Tuế tìm số điện thoại của Cố Đình Uyên mà không biết nguyên chủ lưu từ khi nào, trước giờ chưa từng liên hệ, soạn một tin nhắn gửi qua.
Dù sao nhiệm vụ Luân Hồi Kính giao cô vẫn còn chưa hoàn thành, phải để anh tới đây ăn cơm đã.
Chắc là Cố Đình Uyên đang bận nên chưa trả lời.
Đường Tuế thấy thời gian còn sớm, cô có thể để đèn chờ, vì thế liền ngồi trên sofa nghịch điện thoại mới.
Cô đăng nhập Wechat của nguyên chủ, thấy được rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó nhiều nhất là do Đường Tịch Dao gửi tới, ngay cả Cố Đình Tước cũng gửi hai tin.
Vừa nhấp vào đọc, Đường Tuế lại nhịn không được bĩu môi lần nữa.
“Có phải cô chuyện bé xé ra to quá không? Chẳng phải chỉ là mang một cốc sữa bò cho Ninh Ninh thôi à? Cô lại trực tiếp hắt hết vào người con bé? Đây là giáo dưỡng của cô sao?”
“Đường Tuế, tôi nói cho cô biết, lập tức về nhà xin lỗi Ninh Ninh!”
Đường Tuế đánh hai chữ “Thằng ngu” trên khung chat, còn chưa kịp gửi đi, Cố Đình Tước đã gọi điện đến.
Đây là lần đầu tiên Cố Đình Tước chủ động gọi điện thoại đến, nếu có nguyên chủ ở đây, có lẽ cô ấy sẽ không nhịn được vui vẻ.
Vừa ấn nghe, điện thoại cũng chưa đưa lên tai, Đường Tuế đã nghe thấy đầu bên kia vang lên âm thanh tức hộc máu của Cố Đình Tước.
"Đường Tuế! Cánh của cô cứng cáp rồi phải không? Thế mà cô còn dám đổi trắng thay đen trước mặt Dao Dao? Cô đã là mợ Cố rồi, còn không thỏa mãn gì nữa?"
Tuy Cố Đình Tước rất đẹp trai, gia thế tốt, cho nên không tính là đàn ông bình thường.
Nhưng lời anh ta nói vẫn khiến Đường Tuế mắc cmn ói.
Anh ta là thiên thần giáng trần chắc? Làm vợ anh tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh?
Đường Tuế trợn trắng mắt, nghĩ thầm nếu anh muốn làm tôi thấy tởm, thế thì tôi cũng phải làm anh thấy tởm mới được.
"Đương nhiên là tôi không thỏa mãn rồi, anh cưới tôi lại không chạm vào tôi, ngày ngày bạo lực lạnh tôi, còn để mặc cho mẹ với em gái anh bắt nạt tôi. Người bình thường ai mà nhịn nổi!"
Cố Đình Tước quả nhiên đã bị làm ghê tởm, bởi vì anh ta chỉ chú ý tới Đường Tuế nói anh ta không chạm vào cô.
Đúng là người đàn bà không biết xấu hổ!
"Cô muốn tôi chạm vào cô á, nằm mơ! Tôi đã nói người tôi yêu là Dao Dao, cô còn chả xứng xách giày cho cô ấy."
"Còn bắt tôi chạm vào cô, tôi chịu cho cô ở lại phòng tôi đã là nể mặt cô lắm rồi, cô tưởng rằng cô là cái thá gì?"
Cố Đình Tước cực kỳ khinh thường, nếu không phải vì Tịch Dao, sao anh ta có thể cưới Đường Tuế làm vợ.
"Một khi đã như vậy thì chúng ta ly hôn đi!"
Sau khi qua cơn choáng váng chính là sự khó chịu, giọng Cố Đình Tước lại cao hơn vài phần: “Ly hôn? Cô dùng ly hôn uy hiếp tôi? Cô tưởng là tôi sẽ nể mặt Dao Dao mà không dám ly hôn với cô à?"
"Đúng vậy, không phải anh nghe lời Đường Tịch Dao lắm à? Đường Tịch Dao bảo anh không ly hôn, anh dám ly hôn với tôi chắc?"
Tuy là phép khích tướng vụng về hết sức, nhưng Đường Tuế vẫn thành công.
Dưới cơn thịnh nộ, Cố Đình Tước đồng ý ly hôn, hơn nữa còn hẹn ngay bây giờ đến Cục Dân Chính, ai không đi người đó là cháu người kia.
Đường Tuế ước gì được ly hôn ngay lập tức, cô lấy giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu rồi ra ngoài.
Có lẽ Cố Đình Tước thật sự đã bị Đường Tuế chọc điên, lúc anh ta đến Cục Dân Chính, cả gương mặt tuấn tú hết sức âm u.
"Hỏi lại cô lần nữa, thật sự muốn ly hôn?" Cố Đình Tước đè nén sự tức giận, nhìn Đường Tuế lùn hơn một cái đầu so với anh ta.
"Ly chứ! Ai không ly người đó là cháu trai, không phải chính anh nói à?"