"Ừ?"
Khương Vân Thần vừa ngẩng đầu vừa lau chân.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Đường Tuế nói chuyện, hắn bèn đi đến trước mặt Đường Tuế.
"Sao thế?"
Nhưng mà.
Nhiệm vụ càng quan trọng hơn, nàng không muốn bị điện giật nữa đâu.
Nàng siết chặt tay rồi ngửa đầu lên, đôi mắt ngập nước lấp lánh nhìn Khương Vân Thần.
"Ta cũng muốn rửa chân."
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, mang theo chút trong trẻo, giống như đang bước trên mây.
"Bên trong nồi vẫn còn nước, ta giúp nàng nhé?"
Khương Vân Thần thấy nàng vẫn đứng yên, thì thử hỏi.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, lập tức ngồi xuống mép giường.
Giường này có hơi cao, Đường Tuế ngồi trên giường đong đưa hai chân, trông rất thong dong.
Khương Vân Thần thấy bàn chân bỏ bé của nàng khẽ đong đưa, dường như đã đong đưa vào tận trái tim hắn.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -5, tổng còn 60.
Hả?
Đường Tuế khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.
Nàng cũng đâu có làm gì.
Trái lại, Khương Vân Thần còn giúp nàng làm việc cơ mà, sao giá trị hắc hóa lại giảm nhỉ?
Ngay lúc ánh mắt Khương Vân Thần và Đường Tuế chạm vào nhau, vẻ mặt của Khương Vân Thần có hơi mất tự nhiên.
Hắn xoay người ra ngoài, đi vào phòng bếp múc nước.
Đường Tuế cởi giày ra, cảm giác đôi chân lộ ra ngoài có hơi lạnh, bèn vội vàng nhét nó vào chăn.
Lạnh đến co ro, cực kì khó chịu.
Một lát sau, Khương Vân Thần bê chậu nước đi vào.
Khương Vân Thần hỏi, thấy Đường Tuế đã cởi giày ra, bèn đặt chậu nước xuống xuống trước mặt nàng.
"Chàng rửa chân giúp ta đi."
Đôi chân của Đường Tuế trắng như tuyết, đang định thả vào chậu nước ấm.
Nàng giả vờ hung dữ lên giọng với Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần cũng không cảm thấy khó chịu gì, trái lại trong lòng còn có chút kích động.
"A."
Một giây sau, Đường Tuế hét to một tiếng.
Vội vàng rụt chân ra khỏi chậu nước.
Nước thật sự rất nóng, bàn chân của nàng bị nóng đến đỏ bừng lên.
"Nước nóng quá."
Đôi mắt của Đường Tuế ướt sũng, nước mắt chảy dài.
Khương Vân Thần không nói hai lời, đi ra ngoài, rất nhanh sau đó lại bê một chậu nước lạnh vào.
Sau đó hòa một chút nước lạnh và chậu nước nóng của Đường Tuế.
"Bây giờ thử lại xem."
Giọng Khương Vân Thần rấy trầm thấp êm tai.
Đường Tuế nhìn thoáng qua chậu nước, hơi do dự.
"Sợ... bỏng."
Đường Tuế nhỏ giọng nói, có hơi khẩn trương.
"Không sao cả, tin ta."
Nói xong, bàn chân nhỏ của Đường Tuế đã bị Khương Vân Thần nắm trong lòng bàn tay.
Chậm rãi đặt chân nàng vào trong chậu nước, lúc tay hắn nâng bàn chân Đường Tuế, không hiểu sao trong lòng lại có cảm xúc hồi hộp.
Chân của nàng, có phải bé quá rồi không?
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, da thịt của nàng thật sự rất mềm mại, giống như trứng gà bóc vỏ, còn trắng mềm hơn đậu hũ mà hôm nay hắn ăn.
Thịch... thịch...
Khương Vân Thần lập tức nghe thấy nhịp tim mình.
Đường Tuế vốn có chút sợ hãi hồi hộp, sợ nước vẫn còn nóng.
Nhưng chờ đến khi Khương Vân Thần nắm lấy bàn chân nàng, thả vào chậu nước nóng, nàng mới phát hiện ra nó cũng không nóng đến vậy.
Nhiệm vụ nhanh chóng hoàn thành.
Gần như là âm thanh thông báo vừa dứt, Đường Tuế đã rút chân của mình ra, lấy tấm vải trên giường hắn lau khô chân.
"Được rồi."
Ánh mắt Đường Tuế trong suốt, khóe miệng còn nở một nụ cười.
Khương Vân Thần vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như trước.
Sao hắn lại có cảm giác bị người ta dùng xong rồi vứt bỏ nhỉ?