Hắn đứng dậy, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho nàng.
Đường Tuế một lòng nghĩ tới nhiệm vụ nên lúc ho khan luôn chú ý vào môi Khương Vân Thần.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, xông lên nào.
Đường Tuế nhắm mắt lại, tiến công về phía mặt Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần đang vỗ lưng cho nàng, không ngờ Đường Tuế lại hành động như vậy.
Gương mặt hai người chạm vào nhau, miệng...
Hàm răng Đường Tuế đập vào môi Khương Vân Thần.
"Shh..."
Khương Vân Thần rên lên một tiếng, đôi môi bị va vào sưng cả lên, còn rách da, chảy máu.
Đường Tuế cũng duỗi tay che miệng mình, đôi mắt to ướt dầm dề.
Ấm ức cực kỳ, lùi về phía sau một bước.
Chính nàng cũng bị va đau đó.
Cảm giác miệng mình cũng bị rách da.
Nàng thấy trên môi Khương Vân Thần toàn là máu, trong lòng cũng sợ hãi.
Không phải miệng nàng cũng toàn máu đấy chứ?
Vậy là Đường Tuế dùng tay lau miệng, phát hiện không có vết máu.
Lúc bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy... lần đụng chạm này, chỉ có mình Khương Vân Thần bị thương thôi.
Nghĩ nghĩ, Đường Tuế nâng mi, nhìn thoáng qua Khương Vân Thần.
Đôi môi mỏng của hắn đã nhiễm lên ít máu.
"Đường Tuế, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
Khương Vân Thần nhướng mày, không vui liếc qua Đường Tuế một cái.
Rồi duỗi tay lau máu tươi trên môi, ánh mắt thâm sâu.
"Ta muốn hôn chàng."
Đường Tuế nói rồi liếm môi, có hơi chột dạ.
Nhưng nghĩ đến việc OOC thì lại cảm thấy cần phải bày ra bộ dạng chính trực, không thể mập mờ, phải hung dữ lên.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Khương Vân Thần, Đường Tuế hơi hất cằm, hung dữ.
"Ta cứ muốn hôn chàng đấy, thì sao?"
"Con cái cũng đều có rồi."
Nghĩ đến bọn trẻ, Đường Tuế cây ngay không sợ chết đứng.
Danh chính ngôn thuận, hôn một cái thì như nào.
Đôi mắt nàng sáng lên, giống như những vì sao tụ lại, hàng mi mảnh dài khẽ rung động, giống đang giả vờ mạnh mẽ.
"Nàng hôn đi."
Bất chợt, Khương Vân Thần nói.
Đồng thời, hắn còn nhắm hai mắt lại.
Đường Tuế:!!!
Gì cơ? Nàng không nghe nhầm đấy chứ?
"Mau lên."
Khương Vân Thần nhắm hai mắt, chờ hồi lâu mà không thấy động tĩnh của Đường Tuế, có thể đoán được, Đường Tuế đang nhìn chằm chằm hắn.
Dưới ánh mắt nàng, Khương Vân Thần chỉ cảm thấy vành tai nóng ran.
"À, được thôi."
Đường Tuế nghe giọng hắn dường như có chút gấp không chờ nổi.
Nàng không khỏi cong môi.
Rồi kiêu ngạo hừ một tiếng.
Đặc biệt là khi chỉ cách nhau một gang tay, nhìn được đôi môi của Khương Vân Thần.
Có hơi sưng đỏ, bên trên còn vương tơ máu.
Cái này... Chắc là đau lắm!
Đường Tuế dùng đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi.
Là do nàng vừa đụng vào môi hắn.
Đường Tuế liếc mắt nhìn một cái, thấy miệng vết thương trên môi hắn vẫn còn tơ máu.
Nhất thời, nàng hơi đau lòng.
Nhích lại gần hơn.
Rồi nhẹ nhàng thè luõi, liếm từng cái một lên môi Khương Vân Thần.
Muốn liếm sạch máu trên đó.
Khương Vân Thần không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi ngứa.
Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, duỗi tay đè mặt Đường Tuế lại.
Đường Tuế chớp mắt, trái tim cũng loạn nhịp.
Đôi môi nhanh chóng tách ra.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của Khương Vân Thần lại áp xuống.
Mang theo hơi lạnh của tuyết sương đầu mùa.
Rõ ràng trông nho nhã lịch sự như thế, nhưng nụ hôn lại thô bạo, còn theo ý muốn chiếm đoạt.