Đường Tuế sợ đến mức mở bừng mắt ra.
"Cốc cốc."
Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Đường Tuế vừa mở mắt ra thì cửa đã bị người bên ngoài đẩy vào.
Cô ôm chăn nhỏ ngồi dậy.
Cô thấy Tống Tinh Dã bưng một ly sữa bước tới.
"Tiểu thư, uống ly sữa rồi hẵng ngủ."
Trong lúc nói chuyện, ly sữa trong tay Tống Tinh Dã đã đưa đến tay Đường Tuế.
Hai tay Đường Tuế cầm chiếc ly, cảm nhận được sự ấm áp của nó.
Cô chớp chớp mắt, nhìn Tống Tinh Dã.
"Uống đi."
Tống Tinh Dã bị cô nhìn như vậy, không hiểu sao thấy hơi mất tự nhiên, anh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Đường Tuế cầm ly sữa, ừng ực, uống hết một hơi, uống xong môi còn tèm lem sữa.
"Trên môi cô dính sữa kìa."
Tống Tinh Dã chỉ tay, rút khăn giấy ở bên cạnh ra.
Anh vừa định đến lau miệng cho Đường Tuế thì đã thấy cô tự liếm môi mình, trong chốc lát, môi đã sạch.
Cô nói chuyện với giọng điệu ngọt ngào: "Hết rồi nè."
Tống Tinh Dã vò tờ giấy thành một cục, nắm trong lòng bàn tay, nhận lấy chiếc ly trong tay Đường Tuế rồi đi ra ngoài.
Ra đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Đường Tuế một cái.
"Muộn rồi, tiểu thư mau ngủ đi."
Cánh cửa bị đóng lại.
Đường Tuế nằm xuống, chớp đôi mắt to.
Không thể ngủ được.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh đó, làm cô hoảng sợ mở mắt ra.
Sao Luân Hồi Kính lại không phát nhiệm vụ nhỉ.
Đường Tuế suy nghĩ lung tung một lát thì thấy hơi buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, nhắm mắt lại, thiếp đi.
Nhưng đột nhiên lại mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, cô hoảng sợ mở mắt ra.
Cô ôm chăn, ngồi trên giường nhìn cánh cửa, suy nghĩ trong chốc lát.
Rồi quyết định đi tìm Tống Tinh Dã.
Một lúc lâu sau, người bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
"Nếu anh không nói gì thì tôi coi như anh đã đồng ý đó nha."
Đường Tuế nói xong liền đẩy cửa bước vào.
Sau khi bước vào, cô mới phát hiện Tống Tinh Dã không có ở trong phòng.
Đang lúc Đường Tuế hoang mang thì thấy cửa phòng tắm bên cạnh mở ra.
Tống Tinh Dã trần trụi chỉ quấn một cái tắm khăn tắm quanh eo bước từ trong ra.
Cánh cửa mở ra, cả người anh được bao phủ trong tầng hơi nước mờ ảo.
Tóc anh vẫn còn ướt, giọt nước từ trên tóc lăn xuống dọc theo lồng ngực vạm vỡ của anh, trượt xuống nơi không thể nhìn thấy nữa.
Quyến rũ cực kì.
Thoáng cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế đã đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Nhìn dáng dấp gầy gò của Tống Tinh Dã, cô thật sự không ngờ sau khi cởi quần áo ra, dáng người của anh lại đẹp như vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Tuế lại ngẩng đầu lên, len lén nhìn một cái.
Cô mặt đỏ tai hồng, dùng hai tay che mắt lại rồi lén lút nhìn anh qua khe hở giữa các ngón tay.
"Sao anh không mặc quần áo vào."
Giọng điệu của cô thoáng ngượng ngùng.
"Sao cô lại ở đây?"
Xem ra vẫn không có gì thay đổi, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư.
Thấy không, đã đến phòng anh lại còn ra lệnh nữa chứ.
Tuy nói vậy nhưng khi nhìn thấy làn da trắng nõn dưới ngón tay cô ửng hồng vì ngượng ngùng, Tống Tinh Dã vẫn cầm lấy chiếc áo choàng tắm ở bên cạnh, vừa khoác lên người, vừa lau tóc ướt.
Hai tay Đường Tuế che mặt, ấp úng không trả lời.
"Hả?"
Tống Tinh Dã thấy cô không trả lời câu hỏi của mình, không khỏi nhíu mày lại.