"Sao nàng lại không mặc quần áo?"
Khương Vân Thần nhắm hai mắt lại, xoay người đi.
Đường Tuế vừa mới bị cái gáo múc nước rơi trúng đầu, hơi choáng váng, nàng lấy tay xoa xoa: "Có ai đi tắm mà còn mặc quần áo đâu?"
Giọng nói mềm mại mang theo chút yếu ớt.
Nhưng sau khi nói xong, Đường Tuế mới bỗng nhiên phát hiện ra.
Nàng... vậy mà bị nhìn thấy hết rồi.
"Ào".
"Chàng ra ngoài trước đi."
Nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, cả người đều phiếm hồng.
Chờ Khương Vân Thần ra ngoài rồi, Đường Tuế cũng vội vàng bước ra khỏi bồn nước tắm đã nguội từ lâu, bối rối lau cơ thể rồi đứng lên mặc quần áo, vừa lau tóc vừa đỏ bừng mặt.
Tóc lạnh xẹt qua gò má, thân thể nàng hơi cứng đờ đi.
Trong đầu Đường Tuế trống rỗng, đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
Nàng mặc quần áo xong rồi mới đi ra ngoài, lại thấy Khương Vân Thần đứng trước cửa.
Mặt hắn trầm như nước, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy.
"Chàng cản đường rồi."
Đường Tuế thấy hắn đứng trước cửa không nhúc nhích, không nhịn được mà nhăn mày.
Khương Vân Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Đường Tuế, rốt cuộc nàng muốn gì?"
Đường Tuế bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức lộp bộp trong lòng, hàm răng tuyết trắng dùng sức cắn môi dưới.
Trong lòng cực kì lo lắng.
Nàng cũng đâu có ý đồ xấu gì, chỉ một lòng muốn thanh trừ hết giá trị hắc hóa của hắn mà thôi.
Những chuyện khác không có mà.
Có lẽ là ánh mắt của Khương Vân Thần quá mức sắc bén, còn có chút đáng sợ.
Hệ thống: Nhiệm vụ xuyên suốt, không được ooc.
Đường Tuế:...
Bị điên à, đang êm đẹp, lại có thêm nhiệm vụ xuyên suốt cái quái gì.
Hừ.
"Ta chỉ muốn sống hòa thuận với chàng."
Đường Tuế nhíu mày, dáng vẻ hung tợn, hai tay cũng chống nạnh.
Khương Vân Thần thấy dáng vẻ này của nàng có hơi giống bộ dáng cáo mượn oai hùm.
"Tự nhiên lại muốn cùng ta sống hòa thuận?"
Trong lời nói của hắn, ẩn chứa một tia trào phúng.
Đường Tuế vừa nghe đã cảm thấy đuối lý thay nguyên chủ, đúng là vậy thật.
"Ta không thể nghĩ vậy sao?"
Đường Tuế nhướng mày hỏi lại.
Khương Vân Thần thấy vậy thì gật đầu.
"Nếu nàng đã muốn cùng ta sống qua ngày, vậy thì sống cẩn thận chút. Nếu ta phát hiện nàng đối xử với hai đứa nhỏ không tốt, vậy ta sẽ hưu nàng."
Sau khi nói xong lời uy hiếp, Khương Vân Thần vung tay, không thèm quay đầu lại mà đi nhổ cỏ.
Đường Tuế nhìn thấy một đống quần áo bẩn, chuẩn bị ôm đi giặt.
Luân Hồi Kính: Bảo Khương Vân Thần giặt giúp, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế: Ta cảm thấy mi đang hại ta.
Luân Hồi Kính: Cô nói bừa gì đó, tất cả nhiệm vụ được phân phát này đều là vì để tình cảm của hai người càng thêm thân mật thôi.
Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, đặt quần áo xuống bên cạnh giếng nước.
Nàng ngước đôi con ngươi trong suốt ngập nước lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Khương Vân Thần đang làm việc ở đằng kia.
Nàng nuốt nước bọt, mím môi: "Khương Vân Thần."
Cuối cùng vẫn gọi ra tiếng, nếu không nàng sẽ bị điện giật.