"Ôi dào, chuyện đều do bọn ta mà ra, vợ Vân Thần à, ngươi nhanh vào nhà chăm sóc hai đứa nhỏ đi."
"Đúng đấy, bọn ta cũng nên về rồi."
Đường Tuế nhìn theo các vị đại thẩm rời đi, dùng chân đóng cửa lại.
Cầm đồ ăn bọn họ nhét cho đi vào phòng.
Những người này tuy rằng lúc làm sai thì cực kì hung hãn.
Nhưng cách giải thích và chuộc lỗi, khiến nàng tương đối hài lòng.
Đường Tuế về phòng bếp, tiếp tục vo gạo nấu cháo, bên trong thả bốn quả trứng gà.
Đợi cho thịt gà nhừ rồi, Đường Tuế đặt sang bên cạnh để nguội.
Chờ thịt gà không còn nóng nữa, nàng xé thịt gà thành từng sợi đặt vào đĩa.
Mùi vị gà ướp muối rất thơm, nhất là phối hợp với cháo hành, rất thích hợp cho bữa sáng.
Lúc Đường Tuế xé thịt gà, không nhịn được mà liếm ngón tay.
Chà, thơm quá.
Bàn tay Đường Tuế không ngừng làm việc, còn đôi mắt xinh đẹp lại đang nhìn ngắm quanh sân.
Nhưng đa phần bị bỏ hoang, có chỗ còn mọc cỏ dại, nhìn giống như chỗ không có người ở.
Đường Tuế thu hồi tầm mắt, định chờ chút nữa ăn uống xong sẽ dẫn theo bọn nhỏ cùng nhau quét dọn.
Qua một lúc lâu, gạo trắng đã nở ra, mùi cháo thơm nức mũi bay ra ngoài.
Khương Tiểu Muội dẫn hai đứa nhỏ đi ra.
Đường Tuế ngước mắt nhìn lên, ba người hơi rụt lại, giống như muốn tránh né gì đó, rồi lại chạy ra xa không khác gì có mãnh thú đuổi theo.
Khương Tiểu Muội vừa chạy vừa hét lớn.
"Tẩu tử, không phải bọn muội đến ăn vụng đâu."
Đường Tuế mím môi, đi tới trước chum nước, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn được xem như đáng yêu mà, sao mỗi khi mấy đứa bé kia thấy nàng lại giống như thấy quỷ vậy.
"Các ngươi lại đây ăn cơm đi."
Đường Tuế gọi một tiếng, cũng không đuổi theo đám nhóc, chỉ múc cháo hành ra từng bát.
Đợi sau khi múc xong, đặt lên bàn, nhưng vẫn không thấy mấy đứa nhỏ đến.
Đường Tuế ngẩng đầu lên, đi ra ngoài nhìn xung quanh tìm kiếm.
Lúc này mới thấy Đại Bảo ôm cửa, thò đầu ra nhìn về phía này.
Đợi đến khi đối diện với tầm mắt của Đường Tuế thì bị hoảng sợ rụt người lại, cũng thu hồi tầm mắt, giọng nói rầu rĩ.
"Ngươi gọi ai?"
Đại Bảo ấp a ấp úng, nhưng vẫn không dám đến gần.
Đường Tuế đi qua, mỗi tay kéo một đứa bé đi về phòng bếp.
"Gọi các con, chứ còn có thể là ai?"
Lúc xách đứa nhỏ đi đến phòng bếp, Đường Tuế quay đầu lại thì thấy Khương Tiểu Muội đang rụt rè sau cửa.
"Tiểu Muội, muội cũng đến ăn chút đi."
Khương Tiểu Muội nghe vậy, vừa mừng vừa lo.
Bình thường, tẩu tử cũng không nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, vậy mà hôm nay phá lệ, dẫn hai đứa trẻ đi ăn cơm, còn gọi cả nàng ấy.
Đại Bảo Tiểu Bảo bị Đường Tuế lôi kéo ngồi lên ghế, vẻ mặt của cả hai đều không được tự nhiên.
Đại Bảo cực kì cảnh giác nhìn Đường Tuế: "Không phải ngươi muốn độc chết chúng ta chứ?"
Tiểu Bảo hít hít mũi, tuy cô bé rất muốn ăn, nhưng nghe Đại Bảo nói vậy lại sợ tới mức không dám cử động.
Đường Tuế đáp, bóc một quả trứng gà rồi nhét vào miệng mình.
Gà trong nhà đều nuôi thả bộ, nên ngay cả trứng già cũng có hương vị rất thơm ngon.
Ba đứa nhỏ bên cạnh thấy Đường Tuế ăn, có chút thèm nhỏ dãi.
Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khương Vân Thần đi vào.