Trước kia nàng vẫn cảm thấy trẻ con rất phiền, nhưng hiện tại lại cảm thấy, thật ra cũng không phiền như tưởng tượng.
Còn có chút đáng yêu nữa.
Đường Tuế ngồi trên ghế nhỏ, thay khăn giúp Tiểu Bảo vài lần, mãi cho đến khi trán con bé không còn nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến giữa trưa hôm sau, Đường Tuế mới cảm thấy được bên người có tiếng động.
Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy cô bé hôm qua nằm cùng Tiểu Bảo bị nàng ôm sang phòng khác.
Nàng biết, đây là muội muội của Khương Vân Thần, tên là Khương Tiểu Muội.
Bình thường, người nhà họ Khương đều không thèm đặt Đường Tuế vào mắt, cha mẹ chồng chỉ thích gia đình của con lớn nhất.
Nói theo lời của bọn họ thì con dâu cả liên tục sinh bốn đứa con, vừa thấy đã biết là sinh nở tốt, sẽ kéo dài hương hỏa cho nhà họ.
Hơn nữa lão đại có tay nghề trồng trọt rất tốt, về sau trong nhà cũng có nhiều sức lao động, tính thế nào, cũng thấy tốt hơn nhà của Khương Vân Thần.
Cuối cùng, Khương Vân Thần vẫn luôn phải đi học, tiêu phí không ít tiền, cưới một người vợ cũng là một đứa hết ăn lại nằm, nên mới có chuyện phân nhà.
Nếu trong nhà Khương Vân Thần có chuyện gì, bình thường đều là Khương Tiểu Muội chạy đến bên này.
Khương Tiểu Muội chạm đến ánh mắt của Đường Tuế, trong lòng bất an, bình thường tẩu tử không thích nàng ấy lại đây.
Vì cảm thấy nàng ấy đến để tống tiền rồi ăn trực vài miếng.
Nhưng thật ra nàng ấy chỉ muốn giúp đại ca và hai đứa bé.
"Tẩu, tẩu tử, muội đến đây để chăm sóc hai đứa Tiểu Bảo, tỷ yên tâm, muội sẽ không ăn không uống gì cả."
Khương Tiểu Muội vội vàng lấy tay che miệng, thân thể gầy yếu còn lùi về sau mấy bước.
Bậc cửa phía sau hơi cao, Khương Tiểu Muội suýt thì bị ngã sấp.
Đường Tuế thấy nàng ấy sợ nàng như vậy, nàng còn chưa kịp lên tiếng, nàng ấy đã lắp bắp, giống như gặp hung thần ác sát gì vậy.
"Ta đến phòng bếp."
Đường Tuế nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hôm nay tẩu tử không mắng nàng ấy, có phải cũng không ghét nàng ấy đến vậy không?
Đường Tuế ra sân rồi, đi vào phòng bếp, lục lọi một hồi thì tìm được một túi gạo, trên xà ngang treo một con gà rừng ướp muối.
Đường Tuế đặt miếng gà rừng ướp muối đó vào nồi nước sôi.
Vừa định vo gạo nấu cháo thì nghe được bên ngoài có người gõ cửa.
Âm thanh này, dường như còn có không ít người.
Đường Tuế buông chậu trong tay, đi về phía cửa.
Mở cửa ra đã thấy bên ngoài có không ít người đứng đó, cơ bản đều là người trong thôn.
Có người cầm trong tay một bó củ cải trắng, có người cầm hai củ khoai tây, còn có mấy người cầm trứng gà.
"Vợ Vân Thần, chuyện tối hôm qua thực sự rất xin lỗi."
Bọn họ nói vậy là do bọn họ hiểu lầm.
Sau đó thấy nàng khóc om sòm, họ tưởng rằng nàng thực sự muốn đi tìm chết.
"Không có việc gì, chuyện đều qua rồi."
Đường Tuế vừa nói vừa khoát tay áo.
"Bọn ta nghe nói đứa nhỏ bị bệnh, nên đưa chút đồ đến để đứa bé bồi bổ thân thể."
Nói xong, mọi người đều nhét những thứ mình đang cầm trong tay vào tay Đường Tuế.
"Này... không tiện đâu."