Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.
Không khí bỗng nhiên truyền đến một mùi hương thơm ngát, một bóng người yểu điệu duyên dáng bỗng nhiên xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát.
Kỳ lạ thật.
Đường Tuế chăm chú nhìn, bóng người trước cửa miếu lóe lên một cái, một người quen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Tên bán hàng rong vừa nhìn thấy người này đến, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Tiểu Mạn, sao nàng lại đến đây?"
Đấu đá nhau đủ trò.
Nhưng mà, cha Đường Tuế là tiên sinh dạy học, tiếng tốt vang khắp mười dặm tám hướng.
Cuối cùng, nàng được gả cho tú tài. Còn Đường Hiểu Mạn lại không được may mắn như vậy, tuy được gả cho một hộ thương gia, nhưng khi chồng nàng ta ra ngoài buôn bán, không may gặp phải sơn tặc, mất mạng.
Đường Hiểu Mạn trở thành góa phụ.
"Sao hả? Sợ ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi?"
Đường Hiểu Mạn lắc lư tiến vào, liếc xung quanh một cái rồi mới nhìn tên bán hàng rong.
"Ôi dào, sao Tiểu Mạn nàng lại nói như thế?"
Tên bán hàng rong thấy mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta đều cực kì lẳng lơ, vội vàng chạy về phía trước bắt lấy tay nàng ta.
"Nếu không phải nàng kêu ta dụ dỗ Đường Tuế bỏ trốn, ta còn lười phản ứng với nàng ta. Nhưng đã hứa rồi nhé, sau này nàng phải đi theo ta."
Đường Hiểu Mạn cúi đầu cười.
"Ngươi yên tâm đi."
Nói xong, nàng ta lại nhìn xung quanh.
"Bình thường nàng ta vội vàng đến gặp ngươi như vậy, sao hôm nay vẫn chưa tới?"
Tên bán hàng rong vuốt cằm, cười xấu xa.
"Không đến cũng được, không bằng chúng ta..."
Nói xong, bàn tay bắt đầu không thành thật, sờ soạng cơ thể của Đường Hiểu Mạn.
Đường Hiểu Mạn nhíu mày, vỗ hai cái lên tay hắn ta.
"Ngươi gấp cái gì, đường muội kia của ta tuy có chút ngu ngốc, nhưng lại là một mỹ nhân, còn không đủ cho ngươi thỏa mãn sao?"
Tên bán hàng rong nghe vậy lập tức nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế, tuy rằng tính cách hơi mạnh mẽ, nhưng lại rất nghe lời hắn ta.
Hắn ta cười cười, buông tay của Đường Hiểu Mạn ra.
Đường Tuế lặng lẽ trốn một bên nghe đoạn đối thoại của hai người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy tức giận.
Thật không ngờ, trong đó còn có loại chuyện này.
Hai người bên ngoài đứng đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Đường Tuế đến. ngôn tình tổng tài
Đường Hiểu Mạn mất kiên nhẫn: "Sao lại thế này, Đường Tuế đâu?"
"Tiểu Man, nàng đừng sốt ruột, sau này lại sẽ thay nàng nghiêm khắc dạy dỗ nàng ta."
Tên bán hàng rong vỗ vỗ bàn tay của Đường Hiểu Mạn.
"Có phải các ngươi tìm ta không?"
Đường Tuế từ phía sau điện đi ra, ánh mắt lạnh lùng.
Đường Hiểu Mạn vừa nghe thấy giọng nói của nàng, không nhịn được sự sỡ hãi, có điều ngẫm lại một chút, thứ nàng ta muốn là khiến Đường Tuế phải thân bại danh liệt.
Chỉ bỏ trốn, dường như vẫn được lợi cho nàng.
Nhưng nếu bị người ta cướp mất danh tiết, vậy chắc chắn nàng sẽ bị hưu.
Nghĩ đến điều này, khóe miệng của Đường Hiểu Mạn cong lên thành một nụ cười lạnh: "Lâm Trung, ta thấy hai ngươi nên hoàn thành chuyện tốt ngay trong căn miếu đổ nát này luôn đi."
Nói xong, Đường Hiểu Mạn lùi về phía sau hai bước.
Lâm Trung vốn đã bị Đường Hiểu Mạn đốt lửa, lúc này nhìn thấy Đường Tuế rụt rè đứng một bên.
Cũng nổi lên suy nghĩ xấu.
"Ta cảm thấy nàng nói đúng."
Lúc này hắn ta cũng không rảnh để ý đến chuyện của mình và Đường Hiểu Mạn nữa, trực tiếp lao thẳng về phía Đường Tuế.
Hắn ta định chộp lấy Đường Tuế, nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm đến Đường Tuế.
Đã bị Đường Tuế nắm lấy cổ tay.
"Răng rắc...", cổ tay hắn đã bị Đường Tuế bẻ gãy.
"Ai ôi..."