Mọi người mang theo tâm sự của mình ăn bữa thịt nướng này.
Cuối cùng Đường Tuế ăn chè, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Tâm trạng của Lục Dao vốn khá tốt, nhưng bỗng nhiên nhận được một tin tức, vẻ mặt trở nên cô đơn.
“Dao Dao, em sao vậy?”
Tống Bân thấy vậy thì lên tiếng hỏi.
“Lúc đầu em nộp đơn làm trợ lý Tống Thiên Thiên, vốn dĩ đã nắm chắc, bỗng nhiên... Bọn họ bỗng nhiên thêm vào một điều kiện, ưu tiên có kinh nghiệm chăm sóc cho người bệnh.”
Lục Dao nói xong thì thở dài một tiếng.
“Anh đã sớm nói với em đến chỗ anh làm việc, nhưng em lại không muốn, cứ thích tự mình đi tìm.”
Tống Bân bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Dao mím môi: “Em không muốn dựa vào anh cả!”
“Vậy em có thể làm trợ lý cho chị không?”
Đường Tuế ngửa đầu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Dao sẽ không thích Lục Đình Hạo.
“Em?”
Lục Dao hơi giật mình.
“Đúng vậy!”
Đường Tuế gật đầu.
Chỉ khi làm cho Lục Dao trở thành người bên cạnh cô thì những biến số sẽ không xảy ra.
“Em có thể làm sao?”
“Chị có điều kiện gì không?”
Tuy rằng trước đó có nhìn thấy nhiều tin tức xấu về Đường Tuế, nhưng cô tin tưởng ánh mắt của anh cả mình.
“Điều kiện à, có, có thể cùng ăn cơm với chị.”
Lục Dao nghe xong thì không nhịn được cười ha ha.
“Được thôi!”
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Lúc này Đường Tuế mới nghiêng đầu nhìn Tống Bân bên cạnh.
“Anh Tống, khi nào ký hợp đồng vậy, tôi và trợ lý của tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Tống Bân ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm.
“Ngày mai sẽ ký hợp đồng với cô.”
Ha ha ha, hôm nay anh ta xem livestream cả ngày, với kinh nghiệm nhiều năm của anh ta thì chắc chắc.
Đường Tuế chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Hiện tại anh có thể ký hợp đồng, sau này chắc chắn kiếm được bộn tiền.
Đương nhiên…
Anh ta cũng chỉ là làm công cho Lục Cảnh Ngôn, cuối cùng tiền cũng chạy về túi của Lục Cảnh Ngôn.
“Hả? Cho nên cuối cùng em vẫn làm công cho anh mình sao.”
Lục Dao dở khóc dở cười.
“Dao Dao, em hối hận hả?”
Đường Tuế mím môi, trong đôi mắt to trong veo mang theo vẻ tủi thân nhìn cô ấy.
“Không hối hận.”
Lục Dao nhìn vẻ mặt này của Đường Tuế thì nhanh chóng lắc đầu.
Những việc này cứ nhẹ nhàng quyết định như thế.
Lúc mọi người rời đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chỉ có Mạc Thành, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Lục Cảnh Ngôn, cho đến khi đi ra ngoài, Mạc Thành mới kéo Tống Bân lại.
“Tống Bân, thật hả?”
Tống Bân không nhịn được trợn mắt.
“Anh nói đi.”
Mạc Thành chờ tất cả mọi người lên xe rời đi mới lên xe của mình, lúc này mới chấp nhận.
Người anh em tốt đã vứt bỏ anh ta rồi.
Ngày hôm sau, Đường Tuế tỉnh lại trên giường, cô lười biếng không muốn rời giường.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, hôn Lục Cảnh Ngôn một nụ hôn buổi sáng.
Đường Tuế nghe thấy nhiệm vụ này, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Cô nhanh chóng xuống giường, xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc đánh răng xong còn dùng kem đánh răng có hương vị kẹo sữa.
Lục Cảnh Ngôn... Đã đặc biệt mua cho cô loại này.
Đường Tuế đi ra ngoài.
Thấy được Lục Cảnh Ngôn đang ngồi xem kịch bản trên sofa.
Đường Tuế chạy nhanh đi tới trước mặt anh, ngồi xuống.
Bẹp, cô hôn lên má Lục Cảnh Ngôn một cái.
Lục Cảnh Ngôn sờ mặt mình, lại nhìn Đường Tuế.
Còn có cảm giác ướt nhẹp nơi lòng bàn tay.