Cửa xe được hạ xuống, Long Hạo ngồi trong xe, nhìn cô mỉm cười.
"Tuế Tuế, không có ai tới đón cô hả? Có muốn tôi đưa cô về không?"
Đường Tuế vừa mới định lắc đầu từ chối.
Lại thấy một ánh đèn lóe lên, sau đó có một chiếc xe ngừng trước mặt bọn họ.
Đường Tuế:???
Xe của Lục Cảnh Ngôn?
Vẻ mặt Tống Bân cạn lời ló đầu ra khỏi xe, vẫy tay với Đường Tuế.
"Tuế Tuế, lên xe đi."
"Có người tới đón tôi rồi, cảm ơn anh, tôi đi trước đây."
Nói xong, Đường Tuế lại vẫy tay với Long Hạo, xoay người lên xe của Tống Bân.
Vốn tưởng rằng chỉ có Tống Bân đến đón cô, nhưng vừa lên xe, lại thấy Lục Cảnh Ngôn ngồi bên kia.
Gương mặt nhỏ mềm mại tràn ngập sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn lập tức nhào vào lồng ngực Lục Cảnh Ngôn.
"Lục Cảnh Ngôn, anh đến đón hả?"
Gương mặt Đường Tuế tràn đầy ý cười trong suốt, tay ôm eo Lục Cảnh Ngôn, ngẩng đầu, cười hì hì nhìn anh.
Trước đó nhìn Đường Tuế và Long Hạo đứng chung một khung hình, Lục Cảnh Ngôn thấy hơi khó chịu trong lòng.
Cảm giác chua xót, xa lạ vốn không thuộc về anh bỗng càn quét khắp người anh.
Nhưng!
Hiện tại đều đã tan biến.
"Có phải anh nhớ em không?"
Đường Tuế thấy Lục Cảnh Ngôn không hé năng, thì lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào Lục Cảnh Ngôn.
Thật ra khi hỏi câu hỏi này, Đường Tuế cũng không rất muốn Lục Cảnh Ngôn trả lời.
Chỉ là... Lục Cảnh Ngôn đã trả lời.
"Ừ."
Anh đáp.
Sau đó, cũng không dời mắt đi mà vẫn dừng trên người Đường Tuế.
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô há hốc miệng, có chút không biết phải làm sao.
Trong lòng cũng bắt đầu lan tràn cảm giác ngọt ngào.
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo anh, gương mặt nháy mắt đỏ bừng như vừa mới uống rượu xong.
Lục Cảnh Ngôn khẽ mỉm cười, duỗi tay chạm vào gương mặt nóng bừng của Đường Tuế.
Tống Bân ngồi ở ghế phụ, nâng tay đỡ trán, không nói nên lời.
Quá hiển nhiên, hai người này đã diễn giả thành thật.
Nhưng mà như vậy cũng khá tốt, yêu nhau rồi thì bệnh kén ăn của Lục Cảnh Ngôn cũng có thể chữa khỏi.
"Em mệt quá."
Đường Tuế giống như không xương, dựa vào người Lục Cảnh Ngôn.
"Anh đưa em đi ăn ngon."
Lục Cảnh Ngôn hơi cụp mắt, ánh mắt thâm tình.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn -10, củ cải nhỏ quá pro.
Đường Tuế nghe Luân Hồi Kính nói vậy, mềm mại cười.
"Ăn gì thế?"
Cô ngẩng đầu, đôi mắt to trong veo, chớp chớp nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.
"Ăn thịt nướng, còn có một người bạn của anh nữa, anh đưa em đi gặp một lần."
Lục Cảnh Ngôn thấy cô dựa vào người mình, bàn tay nhỏ bé đặt lên chân anh.
Thầm cân nhắc một phen rồi duỗi tay cầm tay cô.
Sau khi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, Lục Cảnh Ngôn theo bản năng nhìn Đường Tuế một cái.
"Ăn thịt nướng à, em thích."
Đường Tuế gật đầu.
Đúng lúc cô vừa đi máy bay mấy tiếng liền, đói sắp chết rồi.
Lúc đến nơi, Lục Cảnh Ngôn nắm tay cô cùng nhau xuống xe, đi thẳng vào phòng.
Khi hai người vừa xuất hiện, bầu không khí ồn ào trong phòng nháy mắt im bặt đi.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của bọn họ.