Phải nhanh lên một chút, sắp bị ăn sạch rồi.
Cô ta vô cùng sốt sắng.
"Anh Lưu, cho bọn em ăn một miếng chứ."
La Chí Nam bên kia cũng ngửi thấy mùi thơm, có hơi không nhịn được.
"Được, mọi người tới đây."
Lưu Chấn Đông nhìn thoáng qua, bàn của họ có rất nhiều, nên gật dầu.
Không ăn hết thì lãng phí, không bằng để mọi người ăn cùng nhau.
"Thiên Thiên, đi thôi."
La Chí Nam kéo tay Tống Thiên Thiên, ba người bọn họ ngồi vây quanh.
"Những thứ khác mọi người cứ ăn thoải mái nhưng đừng động vào tôm hùm này, Tiểu Đường chúng tôi thích nó."
Lưu Chấn Đông cũng phát hiện Đường Tuế thích ăn tôm hùm này, ăn không ngừng.
Bọn họ có thể đạt được thắng lợi, điểm tích lũy cơ bản đều dựa vào Đường Tuế, bảo mấy người họ ăn cùng chỉ là không muốn lãng phí mà thôi, chứ tuyệt đối không được cướp đồ ăn yêu thích của Đường Tuế.
"Ha ha ha, tôi không thích ăn tôm hùm."
"Tôi cũng không ăn."
Sắc mặt Hà Vân Tường cứng đờ, dù sao những thứ anh ta đang ăn đều đổi bằng điểm của Đường Tuế.
Anh ta không có cảm tình với Đường Tuế nên trong lòng cứ thấy là lạ.
"Tuế Tuế, cô có thể cho tôi ăn một miếng được không?"
Tống Thiên Thiên rất sốt ruột.
Đặc biệt là khi thấy đĩa tôm hùm không còn bao nhiêu, nếu cô ta không hỏi xin Đường Tuế, số tôm hùm này sẽ nhanh chóng hết sạch.
Không chỉ đôi chân dài không quay về mà làn da mịn màng cũng bị tước mất.
Làn da của cô ta vốn nổi tiếng lẫy lừng trong giới, nếu không còn nó, ánh mắt cư dân mạng sắc bén như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Cô ta không muốn như vậy, cho nên bất kể lúc này không thích hợp chút nào, vì hoàn thành nhiệm vụ, Tống Thiên Thiên vẫn mở miệng xin.
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Cái miệng nhỏ hồng hồng của Đường Tuế cắn đũa, chớp mắt nhìn Tống Thiên Thiên.
"Tôi không muốn cho."
Đường Tuế từ chối thẳng thừng, sau đó gắp nốt hai miếng thịt tôm còn lại vào bát của mình.
Cúi đầu, bắt đầu ăn.
Cô ta cúi đầu, đôi tay buông thõng bên người, run rẩy.
Hệ thống: Nhiệm vụ thất bại, thu hồi làn da trắng trẻo mịn màng.
Nghe được âm thanh này, vẻ mặt Tống Thiên Thiên cực kỳ hoảng sợ.
Cơ thể bất giác run bần bật.
Cô ta cúi đầu nhìn cánh tay mình, làn da đã xạm đi như làn da trước kia, lỗ chân lông hơi to, lông tơ cũng dày hơn.
Không...
Cô ta không muốn bộ dạng xấu xí như vậy lại xuất hiện trên mặt mình một lần nữa.
Không được!
Hà Vân Tường bên cạnh thấy Tống Thiên Thiên dường như sắp khóc, trong lòng anh ta cảm thấy Đường Tuế làm thế rất quá đáng.
Vừa chuẩn bị mở miệng lại nghĩ tới, Tống Thiên Thiên cũng không phải rất thích tôm hùm.
Hơn nữa, vừa rồi anh Lưu đã nói, Đường Tuế thích ăn tôm hùm, bọn họ có thể ăn những thứ khác mà.
Dù sao điểm tích lũy đều do Đường Tuế kiếm được, một bàn đồ ăn lớn, mọi người đều được ăn thoải mái, chỉ có tôm hùm là không được ăn, cũng có gì không phải đâu.
Đây là lần đầu tiên Hà Vân Tường cảm thấy Tống Thiên Thiên làm vậy không đúng.
Vấn đề rất lớn.
Anh ta nhíu mày, không mở miệng.
Những người ở đây, ngay cả Hà Vân Tường cũng suy nghĩ như vậy thì những người còn lại cũng phát hiện tương tự.
Tống Thiên Thiên cúi đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn hận.
"Hệ thống, trước đó tôi còn một nghìn điểm tích lũy phải không? Tôi muốn mua một viên thuốc nguyền rủa."
Tống Thiên Thiên hung tợn nói.