Khang Bình vừa thốt ra lời này, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
Đùa à, bận rộn làm việc mệt gần chết mới được năm mươi điểm tích lũy.
Bây giờ lại có người nói với bọn họ, chỉ cần để Long Hạo lấy trứng gà ra là có thể đạt thêm năm mươi điểm tích lũy nữa! Cảm giác này thực sự quá phê rồi.
Thấy hai người bọn họ như vậy, Khang Bình lập tức mỉm cười nhìn Long Hạo.
“Long Hạo, cậu cảm thấy thế nào?” Trong lòng Long Hạo rất là rầu rĩ, một mặt cảm thấy năm mươi điểm này rất dễ lấy, nhưng khi nhìn lại đám động vật mỏ nhọn lại thấy rất kinh khủng: “Tôi có thể đi vào chung với cậu.”
Đường Tuế đi tới trước mặt Long Hạo, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
Long Hạo suy nghĩ, cô ở chuồng gà đã đạt tới trình độ nói một không hai.
Mấy con gà này đều xem cô là thủ lĩnh.
Ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt anh ta dường như cũng không còn sợ như vậy nữa.
“Đạo diễn, Tiểu Đường có thể đi vào cùng tôi không?”
Long Hạo xoay người lại hỏi.
Khang Bình cũng không biết chuyện xảy ra trước đó.
Nên nghe Long Hạo nói vậy bà cũng không quan tâm lắm.
“Đương nhiên là có thể.”
Khang Bình khoanh tay lại, bình tĩnh đứng ở một bên, yên lặng chờ Long Hạo đi qua.
“Tiểu Đường, cô vào chung với tôi.”
Long Hạo đi vào cùng Đường Tuế, rất hiển nhiên đã xem Đường Tuế thành bùa hộ mệnh của mình.
“Được.”
Đường Tuế gật đầu, đi vào trước.
Cô chỉ huy đàn gà đứng sang một bên, rồi lại cùng Long Hạo đi lấy trứng gà.
Rất dễ dàng đã có thể lấy hết trứng gà trong ổ.
Hai người lần lượt bước ra ngoài, đặt cái giỏ đầy trứng gà xuống đất.
“Đạo diễn, điểm tích lũy.”
Lưu Chấn Đông vô cùng đắc ý chìa tay về phía Khang Bình.
Vẻ mặt Khang Bình lúc này vô cùng buồn cười.
Bà đang chờ xem trò cười của Long Hạo đây.
Ai ngờ?
Long Hạo đã dễ như ăn cháo thành công lấy được trứng gà.
Hóa ra Bug của trò chơi này chính là Đường Tuế! Mặt mũi Khang Bình tối sầm, đưa thẻ tích lũy qua cho anh ta.
“Ha ha ha, cảm ơn.”
Lưu Chấn Đông cất thẻ tích lũy đi, dẫn Đường Tuế và Long Hạo Ly ra ngoài.
Mưa bình luận lúc này đã bị ha ha ha càn quét.
“Đường Tuế quá vipro, đó là kỹ năng gì vậy?”
“Tôi thực sự rất cảm ơn Đường Tuế vì đã chăm sóc cho anh trai của chúng tôi như thế.”
“Hì hì, anh trai nhà chúng tôi mới không phải vì ở cạnh Đường Tuế mới không sợ động vật mỏ nhọn đâu.”
Thỉnh thoảng vẫn có không ít bình luận bôi đen Đường Tuế, nhưng rất nhanh sau đó, tất cả đều bị những bình luận khôi hài cũng như cảm ơn quét đi.
“Tiểu Đường, cô nghĩ xem bây giờ chúng ta đến bên kia bắt cá có được không?”
Lưu Chấn Đông hỏi Đường Tuế.
Rõ ràng là đã xem Đường Tuế thành đội viên chủ lực.
“Có thể, nghe theo thầy Lưu.”
Đường Tuế gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Lưu Chấn Đông nghe cô gọi vậy, lập tức xua tay.
“Tuế Tuế, tôi lớn hơn cô. Sau này cô gọi anh Lưu là được rồi. Đừng gọi thầy Lưu nữa, nghe khách sáo quá.”
Lưu Chấn Đông rất thích Đường Tuế, cô gái ngoan ngoãn lanh lợi như vậy rất được mọi người yêu thích.
Còn đi vào chuồng gà quét dọn nữa, không sợ bẩn, không sợ mệt, làm việc gọn gàng lưu loát.
Bình thường thì mấy cô gái yểu điệu như cô có bao giờ làm mấy việc bẩn và cực này đâu.