Tóc bị cuốn vào máy sấy tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế nhăn lại, theo bản năng dựa sát vào Lục Cảnh Ngôn.
Lưng của cô dán sát vào lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn có chút mất tự nhiên.
Anh vội vàng tắt máy sấy, để nó dừng lại, tránh cho tóc của Đường Tuế bị cuốn vào nhiều hơn.
"Đau quá, đau chết mất thôi."
Đường Tuế hầm hừ, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng.
"Anh gỡ giúp em, em đừng lo lắng, sẽ không đau lắm đâu."
Lục Cảnh Ngôn nhẹ giọng an ủi, sau đó lập tức tập trung tinh thần gỡ tóc.
"Xem ra phải mở máy sấy ra rồi."
Lục Cảnh Ngôn thấy tóc của cô bị cuốn vào không ít, không thể gỡ rối hết được.
"Không cần, làm vậy thì phiền quá, anh tìm kéo đến giúp em cắt chỗ tóc này đi là được."
Đường Tuế cau mày, cặp mi ướt sũng vẫn còn vương nước mắt.
"Xắt đi?"
Cơ bản thì những nữ diễn viên như họ khá chú ý về vấn đề tóc tai.
Vậy mà Đường Tuế lại bảo anh trực tiếp cắt luôn, cô không có việc gì chứ?
"Đúng vậy."
Đường Tuế đáp, lại lên tiếng thúc giục.
"Nhanh lên đi, em đau quá."
Lục Cảnh Ngôn vừa nghe vậy lập tức gật đầu, bảo Đường Tuế đỡ máy sấy, còn anh đi tìm kéo.
Lúc anh quay lại, dùng kéo cắt cái "xẹt", tóc đứt.
Lục Cảnh Ngôn ném máy sấy sang một bên, có chút đáng tiếc nhìn mái tóc mềm mại của Đường Tuế bỗng nhiên lại không được hoàn chỉnh.
Giống như là minh châu phủ bụi, có chút khó coi.
"Sao vậy?"
Đường Tuế buồn bực liếc mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Tóc của em rất đẹp, cắt đi như vậy có chút đáng tiếc."
Đường Tuế trợn trừng mắt, nhìn thoáng qua máy sấy bị anh tùy ý vứt trên sô pha.
"Anh không cảm thấy nên tiếc cho máy sấy của anh hơn sao?"
Đường Tuế hỏi.
"Máy sấy á? Mua một cái khác là được rồi."
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn thở dài sờ mái tóc mềm mại của cô.
"Tóc dài rất đẹp."
Đường Tuế không quan tâm, sờ sờ mái tóc dài đã khô.
"Lục Cảnh Ngôn, cảm ơn anh đã sấy tóc giúp em, em về phòng nghỉ ngơi đây."
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu.
"Ừm."
Đường Tuế vuốt mái tóc dài mềm mại rồi đi về phòng.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, sau khi chắc chắn rằng Luân Hồi Kính sẽ không làm phiền mình nữa cô mới nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lục Cảnh Ngôn ở ngoài phòng khác, đang dùng tia-vit nhẹ nhàng mở máy sấy ra.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, rất nhanh đã lấy ra được nhúm tóc đen dài của Đường Tuế.
Lấy tóc ra.
Anh nắm chùng trong tay, ngón tay hơi siết lại, vẻ mặt hơi khác lạ.
Đôi mắt vốn tối tăm như sương đêm bỗng nhiên như có trăm triệu vì sao hội tụ, rực rỡ không gì tả nổi.
Anh nhẹ nhàng quấn những sợi tóc lên ngón tay thon dài rồi đến thư phòng, mở ngăn kéo ra tìm một túi hương.
Đây là túi gấm lần trước em gái anh xin ở Quan Âm Nam Hải cho anh.
Lục Cảnh Ngôn mở túi gấm ra, cất lọn tóc dài vào đó rồi mới kéo chặt miệng túi lại.
Ngón tay thon dài vân ve miệng túi gấm, lòng hơi nhộn nhạo.
Khóe miệng Lục Cảnh Ngôn nhếch lên, tạo thành một độ cong nhẹ.
Ngày hôm sau.
Lúc Đường Tuế vừa rời giường.
Luân Hồi Kính: Đút nhau ăn cơm với Lục Cảnh Ngôn.
Đường Tuế:...
Cô phát hiện nhiệm vụ của Luân Hồi Kính càng ngày càng xàm xí.