"Sao thế?"
Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn cô.
Bàn tay đang cầm bánh ngọt cũng đột nhiên siết chặt lại.
"Hừ!"
Đường Tuế hừ lạnh một tiếng.
Nói xong thì ném thẳng bánh ngọt vào Lục Cảnh Ngôn.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Lục Cảnh Ngôn giơ tay lên bắt được chiếc bánh.
Bánh ngọt không chút hao tổn nào nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
"Sao thế, không vui à?"
"Hay là em không thích ăn vị này?"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp bánh ngọt, xác định hương vị.
Mousse Việt Quốc, lần sau sẽ không mua cho Đường Tuế nữa.
"Lần sau, anh sẽ mua vị khác cho em."
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn không chút thay đổi đặt bánh ngọt lên bàn trà.
Đường Tuế hơi kinh ngạc, vậy cũng được luôn?
Lục Cảnh Ngôn có cáu à.
Vậy mà cũng không tức giận luôn?
"Sao vậy?"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mặt kinh ngạc của Đường Tuế, không khỏi bật cười.
"Không có gì."
Đường Tuế lắc đầu.
Chỉ là thầm cảm thấy, tính tình của Lục Cảnh Ngôn thật sự quá tốt.
Ấm áp dịu dàng, hệt như mặt trời.
Sau khi Đường Tuế xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Tuế thở phào một hơi.
Rồi trơ mắt nhìn bánh ngọt trên bàn, chỉ nhìn mà không thể ăn, tức chết mà.
Mấy nhiệm vụ của Luân Hồi Kính đều tào lao không.
Hừ.
"Đường Tuế, em xem này."
Lục Cảnh Ngôn lấy một hộp kẹo sữa từ túi đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi ra.
"Có phải thứ em thích ăn không?"
Đường Tuế vừa thấy là kẹo sữa, vội vàng gật đầu không ngừng.
"Đúng vậy."
Cái này siêu ngon luôn, cô thích cực.
Đường Tuế mở hộp kẹo ra, xé vỏ rồi cho vào miệng.
Rất ngọt, rất ngon.
"Cảm ơn anh, Lục Cảnh Ngôn."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế phùng lên.
Ánh mắt cùng tràn ngập ý cười.
Lục Cảnh Ngôn thoáng nở nụ cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô.
Mùi sữa ngọt ngào.
"Ngon ghê."
Đường Tuế ăn rất hăng.
Lục Cảnh Ngôn nhìn cô một cái, vừa định bảo cô ăn ít một chút thì điện thoại vang lên.
"Anh đi nghe điện thoại đã."
Nói rồi Lục Cảnh Ngôn cầm điện thoại đến thư phòng.
Đường Tuế vừa xem ti vi, vừa xé vỏ kẹo, ăn hết cái này đến cái khác.
Nửa tiếng sau, khi Lục Cảnh Ngôn nghe điện thoại xong đi ra, hộp kẹo trong tay Đường Tuế đã trống trơn.
Bên cạnh cô là một đống vỏ kẹo.
Lục Cảnh Ngôn:!
"Đường Tuế, chỉ mới một lúc mà em đã ăn hết rồi ư?"
Đường Tuế lắc đầu.
"Không có mà."
Vì trong miệng vẫn còn kẹo cho nên nói chuyện có chút mơ hồ.
"Sao thế?"
Lục Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua hộp kẹo trống không trên đùi Đường Tuế.
Bên trong căn bản không còn cái nào nữa.
"A..."
Đường Tuế há miệng ra cho Lục Cảnh Ngôn xem.
"Còn một viên trong miệng em nè."
Đường Tuế nói rồi lại tiếp tục ăn.
Lục Cảnh Ngôn: "Em ăn nhiều như vậy rất dễ bị sâu răng."
Đường Tuế lắc đầu.
"Em sẽ không bị sâu răng."
Giọng điệu chắc nịch.
Cô là nhân sâm tinh đó.
Sao có thể bị sâu răng được?
Lục Cảnh Ngôn: "..."
Đường Tuế cảm nhận được Lục Cảnh Ngôn không tin cô, nên vỗ ngực chính mình.
"Anh yên tâm, cho dù toàn bộ thế giới bị sâu răng, em cũng sẽ không bị."
Đường Tuế cười cười rồi vỗ bả vai Lục Cảnh Ngôn.
"Em đi ngủ trước nha."
Đường Tuế ngáp một cái, đi qua người anh về phòng.