Tống Minh Trì nghe Đường Tuế nói thế sắt mặt lập tức trở nên âm u khó nhìn.
Anh ta không ngờ rằng Đường Tuế sẽ như thế.
Hoàn toàn không cho anh ta mặt mũi.
Tống Minh Trì bỗng đứng lên, quay đầu rời đi.
Nếu không phải bà cụ trong nhà vô cùng thích Đường Tuế muốn cô tham gia tiệc.
Thì anh ta hà tất gì phải tức giận như giờ.
Đường Tuế vậy mà vì một đứa con hoang mà ầm ĩ với anh ta.
Ghê đấy.
Chờ đấy cho anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho hai người này đâu.
Tống Minh Trì nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đường với khuôn mặt âm trầm.
Đường Tuế nghiêng đầu, khuôn mặt mềm mại đầy ý cười.
Cô vươn ngón tay noãn nà ra nhẹ nhàng chọt chọt lên cánh tay Tống Tinh Dã.
“Anh đi xem phim với tôi đi!”
Đường Tuế quyết định phải tấn công, không thể ngồi chờ chết mãi, dù sao hiện tại giá trị hắc hóa đã hơn tám mươi rồi.
Về không cũng là chuyện khả quan thôi.
"Không đi."
Tống Tinh Dã lạnh lùng nhìn cô rồi lướt qua người cô.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, dữ dằn ra lệnh khiến anh ra ngoài với cô.
Đường Tuế điều chỉnh lại cảm xúc một chút.
“Tống Tinh Dã.”
Cô xiết chặt quả đấm nhỏ, giọng nói hơi run rẩy.
Lại có chút ngọt ngào.
Đôi chân dài của Tống Tinh Dã đã đi được mấy bước nghe vậy thì ngừng lại.
Anh ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh như băng rơi lên mặt Đường Tuế.
Lộp bộp.
Đường Tuế cảm thấy tim mình liên tục nhảy lên.
Ánh mắt anh thật đáng sợ.
Cô sợ quá.
Luân Hồi Kính: Nhanh lên chút nhé, không thì điện giật đó.
Đường Tuế càng siết chặt bàn tay nhỏ lại, mắt cũng đỏ lên.
“Tôi, tôi ra lệnh cho anh phải đi với tôi, bằng không thì...”
Đường Tuế cắn môi, run run rẩy rẩy, còn chưa hết lời thì Tống Tinh Dã đã thấy mắt cô đỏ lên, lòng anh bỗng khác lạ.
Cảm thấy, cô đáng thương như vậy, rất muốn bắt nạt.
"Bằng không thì thế nào?"
Tống Tinh Dã thấp giọng hỏi một câu rồi tiến lại gần, từng bước ép sát cô.
Đường Tuế hoảng sợ, chân cũng mềm nhũn, lập tức ngã lên cầu thang.
Đầu gối trắng nõn nhanh chóng xuất hiện vết bầm tím.
“Đau quá.”
Đường Tuế vươn tay sờ chân mình, nước mắt tràn ra vành mắt.
“Ngu ngốc.”
Tống Tinh Dã thấp giọng mắng một câu rồi vươn tay kéo cô lên.
Thấy anh đang đi về hướng phòng mình, Đường Tuế sốt ruột kéo ống tay áo anh.
“Tôi muốn đi xem phim.”
Giọng nói nhỏ nhẹ ấm ức.
“Đã vậy rồi mà còn có thể đi xem phim?”
"Có thể."
Giọng điệu Đường Tuế kiên quyết, nặng nề gật đầu.
Sau đó giãy giụa khỏi lồng ngực Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã nới lỏng tay, để Đường Tuế đứng xuống đất.
Đầu gối Đường Tuế mềm nhũn, cả người muốn ngã quỳ lên đất.
Thấy cô sắp ngã nhào xuống đất, Tống Tinh Dã vươn tay chụp lại, khuỷu tay cứng rắn mạnh mẽ nhanh chóng ôm Đường Tuế vào lòng.
Đường Tuế bối rối, hai tay cũng ôm chặt cánh tay của Tống Tinh Dã.
Khuôn mặt mềm mại cũng dán chặt lên cánh tay của Tống Tinh Dã, làn lông mi tinh tế run rẩy.
"Nhiệm vụ không hoàn thành, điện giật... 321."