“Chỉ là cháo hải sản bình thường.”
Bỗng nhiên bị hỏi một câu như vậy, trái tim Đường Tuế căng thẳng như bị nhấc lên.
Sẽ không bị phát hiện chứ!
Không đâu, giờ anh hỏi chứng tỏ anh không biết gì cả.
Không sao không sao.
Không cần tự dọa mình.
“À.”
Lục Cảnh lạnh nhạt lên tiếng.
Thấy vậy, Đường Tuế lén lút quan sát Lục Cảnh Ngôn, muốn tìm ra ít manh mối từ khuôn mặt anh.
Nhưng không có gì cả.
“Cô tên là Đường Tuế?”
Xoạt, Lục Cảnh Ngôn đóng tập tài liệu trên tay lại.
“Đúng vậy.”
Đường Tuế nhẹ nhàng trả lời.
“Cô rất thích tôi?”
Lục Cảnh lạnh nhạt hỏi một câu.
Đường Tuế gật đầu.
Rồi lặp lại lần nữa: “Đúng vậy, em rất thích anh.”
“Vậy chúng ta kết hôn đi.”
Lục Cảnh Ngôn ném tập tài liệu sang một bên, vẻ mặt tự nhiên nhìn Đường Tuế.
“Sao cơ?”
Đường Tuế sững sờ, không ngờ được Lục Cảnh Ngôn lại đột nhiên nói vậy.
Kết, kết hôn hả?
Đang yên đang lành tại sao lại muốn kết hôn.
Lục Cảnh hơi nhíu mày, hỏi.
Đường Tuế vẫn ngây người như trước.
Luân Hồi Kính: Cô sao thế nhỉ, cơ hội tốt như vậy, sao cô còn không đồng ý, chỉ khi ở bên cạnh anh ta, mới có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, thanh trừ hết giá trị hắc hóa của anh ta.
Đường Tuế: Nhưng sao anh ấy lại muốn kết hôn với tôi, đáng sợ quá, nhất định là có âm mưu gì đó!
Đường Tuế: Tôi, tôi sợ.
Luân Hồi Kính không nhịn được mà trợn mắt.
Luân Hồi Kính: Dù anh ta có ý đồ gì, cũng không thể nào bằng cô được, tin tôi đi!
Đường Tuế nghĩ lại, cũng đúng nhở, chính cô cũng có ý đồ mà.
“Đồng ý.”
Đường Tuế nhẹ giọng trả lời, giọng nói ngọt như mật.
Rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa.
“Em rất bằng lòng.”
“Thế nhưng... tại sao anh muốn kết hôn với em!”
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi.
“Bởi vì, khi ở cùng với cô, tôi có thể ăn cơm.”
Lục Cảnh cũng không che giấu mục đích của mình, dứt khoát nói ra lý do.
Có thể ăn, mới có thể sống sót.
“Ừ.”
Đường Tuế gật đầu.
Có nhân sâm tinh trăm vạn năm như cô ở bên, anh không bị bổ quá mức là tốt ha.
Lục Cảnh vừa nói vừa lấy ra một phần tài liệu đưa cho Đường Tuế ký tên.
Không chờ anh nói xong, Đường Tuế đã ký lên tài liệu.
“Cô không xem à?”
Lục Cảnh nhíu mày hỏi, cô cứ như vậy thì bị lừa lúc nào cũng chẳng hay.
“Em tin anh mà!”
Đường Tuế nở nụ cười mềm mại, hai mắt cong lại thành vầng trăng non.
Cũng không biết vì sao, nhìn nụ cười của Đường Tuế, lòng anh đột nhiên nóng bừng lên.
Dường như nụ cười ấy đã vô thanh vô thức khiến lòng anh trở nên yên ổn.
Sau đó, Đường Tuế đi đăng ký kết hôn cùng Lục Cảnh.
Chờ đến khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô mới sực tỉnh.
À, vậy là hai người bọn họ thực sự kết hôn rồi hả?
“Tôi đăng bài lên Weibo.”
Lục Cảnh định lấy điện thoại ra thì bị Đường Tuế ngăn lại.
“Hử?”
Lúc Cảnh cau mày, khó hiểu nhìn Đường Tuế.
“Tạm thời đừng đăng, hiện giờ danh tiếng của em rất xấu.”
“Nếu công khai thì không được tốt lắm.”
Đường Tuế có chút ngại ngùng.
Đợi đến khi cô thanh trừ hết giá trị hắc hóa, bọn họ có thể ly hôn.