Luân Hồi Kính cảm thấy nó rất oan ức.
Nó chỉ là một công cụ mà thôi, nó có làm gì đâu mà mắng nó.
Hu hu hu.
Đường Tuế: Lục Cảnh Ngôn cũng ở bệnh viện?
Luân Hồi Kính: Ờ, chính là phòng 3033 ở trước đó.
Đường Tuế nghe vậy bước ra ngoài.
Bệnh viện này là bệnh viên tư nhân, phòng của mẹ Đường là phòng bình thường, đi thẳng về trước là phòng vip của Lục Cảnh Ngôn.
Đứng bên ngoài phòng bệnh 3033, Đường Tuế hơi bối rối.
Chắc chắn Lục Cảnh Ngôn đã nhớ kỹ mặt cô, mặc dù cô chỉ là một minh tinh hạng ba nho nhỏ, nhưng ít nhiều vẫn có danh tiếng trong giới.
Chắc chắn sau này sẽ bị nhìn thấy trên TV.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ xấu hổ lắm.
Đường Tuế mím môi, từ kinh nghiệm xương máu, cô quyết định sẽ thẳng thắn với Lục Cảnh Ngôn.
Nếu không sau này... Cô không thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào nữa.
Còn bị điện giật, cảm giác đó thật sự quá thống khổ.
Hu hu.
Đường Tuế giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng Lục Cảnh Ngôn trầm ấm, hấp dẫn mê người.
Dễ khiến người nghe phạm tội.
Đường Tuế đẩy cửa ra, bước vào.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, không có chút ngạc nhiên nào khi thấy Đường Tuế tiến vào.
"Lục, Lục tiên sinh, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi anh."
Đường Tuế cúi đầu, giọng hơi co quắp bất an.
Mái tóc đen dài như rong biển xõa xuống bả vai. Cô mặc một chiếc áo cộc tay màu vàng nhạt, trông rất sáng sủa, bên dưới là quần short trắng sạch sẽ, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Lúc này cô đang cúi đầu, đôi tay xoắn xuýt vì khẩn trương.
Lục Cảnh Ngôn đang đọc báo trên sô pha, bỗng nhiên nghe một câu như thế, anh nhẹ nhàng nhấc hàng mi dài lên.
Nhìn về phía Đường Tuế.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, Đường Tuế càng thêm khẩn trương mím môi lại.
"Xin lỗi cái gì?"
Một hồi lâu mới nghe được Lục Cảnh Ngôn trả lời.
Còn bằng lòng nói chuyện với cô, xem ra vấn đề không lớn lắm.
Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, mím môi, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Lục tiên sinh, thật ra..."
Vừa nãy không hồi hộp lắm, nhưng không biết vì sao, vừa ngẩng mặt lên, chạm đến tầm mắt của anh, cô liền căng thẳng.
"Thật ra, tôi là fans của anh."
Đường Tuế nhắm mắt lại, nói một lèo ra.
Lục Cảnh Ngôn hơi nhướng mày, vẻ mặt không thay đổi, cũng không nói lời nào.
Đường Tuế cúi đầu: "Cũng bởi vì quá thích anh, nên tôi mới... nghĩ ra hạ sách này. Thấy anh không muốn ăn uống gì, làm fans của anh, tôi thật sự rất đau lòng."
"Tôi biết, điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh."
"Mong Lục tiên sinh có thể tha thứ cho tôi."
Nói xong Đường Tuế lại ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Lục tiên sinh, anh có thể tha thứ cho tôi không?"
Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Ngôn nhẹ nhàng lướt trên tập tài liệu.
Bản báo cáo của bác sĩ nói rằng, nhiều ngày nay anh không ăn cơm cũng không uống thuốc, vốn dĩ bệnh tình sẽ chuyển biến xấu đi.
Nhưng!
Ngoài dự đoán là các cơ quan chức năng của anh đang dần phục hồi.
Điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Căn nguyên của vấn đề đều ở trên người Đường Tuế.
"Hôm qua cô cho tôi ăn thứ gì?"