Đường Tuế mang thai, càng được Đế Huyền quan tâm hơn.
Mọi mặt như ăn uống, sinh hoạt, tâm trạng…
Đều được Đế Huyền chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.
Một hai tháng như thế, năm sáu tháng cũng vậy, bảy tám tháng cũng là thế.
Đế Huyền vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với nàng, cho đến lúc Đường Tuế sinh.
“Hoàng thượng, bên cạnh ta có nhiều ma ma chăm sóc như vậy là được rồi, chàng không cần lo lắng.”
“Sao có thể như vậy được, đây là lần đầu tiên nàng mang thai. Ta nhất định phải cẩn thận.”
“Hơn nữa, nàng hậu đậu như vậy, lỡ bị thương thì phải làm sao.”
Đế Huyền nắm chặt tay nàng, đưa lên môi hôn một cái.
Đường Tuế nằm trên giường vỗ nhẹ lên bụng.
“Ta hậu đầu chỗ nào, hừ, chàng đừng có nói bậy.”
Đường Tuế nhăn mặt khẽ hừ một tiếng.
Nghe vậy, Đế Huyền liên tục gật đầu, sợ Đường Tuế động mạnh, ảnh hưởng đến thân thể.
Nhưng mà… giây tiếp theo lông mày Đường Tuế chợt nhíu chặt lại.
Rồi ôm bụng mình.
“Đế Huyền, bụng ta đau quá, có phải sắp sinh rồi không!”
Đế Huyền đứng bật dậy.
“Người đâu...”
Tiếp đó là một trận hoảng loạn, Đường Tuế được đưa vào phòng sinh, Đế Huyền đứng ở ngoài đi lại xung quanh, hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ phòng sinh cả.
Lòng hắn chợt run lên.
Phùng Đức Trung vẫn luôn theo sau hắn nhận ra nên nhanh chóng đi lên.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, nương nương là người có phúc, rất nhanh sẽ sinh được hoàng tử.”
Tuy thế nhưng hai đầu lông mày của Đế Huyền vẫn nhíu chặt.
Lúc này, trong phòng sinh.
Đường Tuế nằm trên giường căng thẳng nắm chặt chăn, bộ dạng rất sợ hãi.
Y nữ ở bên cạnh thấy thế thì có chút đau lòng.
Đường Tuế lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn rất đáng yêu.
“Nương nương, hay là người ăn một tô mì trước, vậy thì lúc nữa mới có sức để sinh con.”
Nữ ý thử hỏi.
“Ăn mì! Được đó!”
“Lấy cho ta một bát.”
Nghe được sinh con mà còn được ăn mì, Đường Tuế lập tức hưng phấn.
Nàng liếm môi, nhận lấy bát mì từ tay y nữ.
Rồi bắt đầu ăn.
Bát mì thịt bò này, thịt bò được hầm rất ngon, rất mềm, sợi mì cũng dai ngon.
Trong khi Đường Tuế ăn mì… đứa bé ra đời.
“Oa oa oa...”
Tiếng khóc của đứa bé nhanh chóng vang vọng khắp gian phòng.
Ngoài cửa, lòng Đế Huyền nóng như lửa đốt.
“Hoàng thượng, đã sinh rồi.”
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.”
Nghe thấy tiếng khóc, Phùng Đức Trung lập tức tiến lên chúc mừng.
Không ngờ, vẻ mặt Đế Huyền vẫn tức giận.
Tâm trạng cũng không được tốt.
Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Tại sao không nghe thấy giọng nàng nhỉ?”
Ngay cả tiếng than đau cũng không có.
Rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, Đế Huyền đẩy cửa phòng ra.
Phùng Đức Trung đứng ở phía sau sợ hết hồn, vội chạy tới ngăn Đế Huyền lại.
“Hoàng thượng, phòng sinh là nơi không may mắn!”
Đế Huyền nhíu mày, không vui nói.
“Trẫm là vua một nước, còn phải sợ mấy cái này sao?”
Nói xong, Đế Huyền đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đến cửa, đúng lúc gặp cung nữ đang bế đứa bé ra ngoài.
“Chúc mừng hoàng thượng, nương nương hạ sinh được một đôi long phượng.”
Cung nữ nói xong, đang chờ lĩnh thưởng.
Lại thấy Đế Huyền đen mặt, không thèm nhìn đứa bé lấy một cái, trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa vén rèm che lên, Đế Huyền liền nhìn thấy, Đường Tuế đang rất vui vẻ ngồi trên giường ăn mì.