"Chàng đút chậm quá."
Đường Tuế bĩu môi, nói xong cũng lui ra sau, không muốn để ý tới Đế Huyền.
Đế Huyền nhìn nàng, không khỏi bật cười.
"Chàng cũng ăn chút đi!"
Đường Tuế ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc nhìn Đế Huyền.
"Được."
Đế Huyền nhìn thấy Đường Tuế như vậy, có chút đáng yêu.
Khuôn mặt phồng lên vì tức giận, nhìn là muốn véo.
Nhưng bây giờ Đường Tuế đang xù lông, nếu hắn làm vậy, nàng chắc chắn sẽ tức giận.
"Ta cũng ăn cơm, chúng ta cùng ăn đi."
Đế Huyền ngồi xuống cạnh nàng, cầm đũa lên dùng bữa.
Đường Tuế thấy hắn cuối cùng cũng không đút cho mình nữa.
Lập tức thở phào một hơi rồi cầm đũa lên, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ngon quá đi.
Đế Huyền vừa ăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.
"Tuế Tuế, vì sao thân thể nàng có thể tự chữa lành?"
Đường Tuế nghe vậy, sẵn tiện ngẩng đầu lên.
Lúc này, trong nội điện đã không còn ai.
Bình thường khi bọn họ ở cùng nhau, bên trong nội điện cũng sẽ không có người hầu hạ.
"Bởi vì ta có thể giải trăm độc, trị bách bệnh."
Đế Huyền nghe được.
Thật ra, lúc trước hắn từng nghĩ đến điều này, chỉ là không có chứng cứ.
Giờ nghe Đường Tuế nói vậy, sắc mặt Đế Huyền khẽ thay đổi.
Cuối cùng nghiêm mặt lại: "Nói hươu nói vượn."
"Nàng chỉ là có phúc khí tốt thôi, hiểu không?"
Vẻ mặt Đế Huyền bình tĩnh, nhắc nhở Đường Tuế.
Loại chuyện này, nếu lan truyền ra ngoài, Tuế Tuế của hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
"Về sau những lời như vậy, không được nói với người khác."
Nghĩ một lúc, Đế Huyền vẫn không yên tâm, lại nhắc nhở Đường Tuế một lần nữa.
"Vâng."
Trong lòng có chút vui vẻ.
"Ta cũng không phải đồ ngốc, không phải ai cũng nói."
Nói xong, Đường Tuế lại nhích lại gần hắn.
Thì thầm: "Ta bật mí với Đế Huyền thôi."
Đế Huyền nghe vậy, không nhịn được mỉm cười.
"Đồ ngốc!"
Hắn chọc tay vào trán Đường Tuế.
Trong lòng ngọt ngào như ăn phải mật.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi!"
Đế Huyền gắp một cái đùi gà, đặt vào bát của Đường Tuế.
"Đa tạ hoàng thượng."
Đường Tuế thò tay cầm đùi gà lên cắn.
...
Triệu Vương bức vua thoái vị không thành, bị giam ở một tiểu thành xa xôi.
Cả nhà Đường Gia vốn bị chém đầu, nhưng vì cố kỵ thể diện của Đường Tuế, nên toàn tộc chỉ bị sung quân biên quan.
Đường Mặc Nhi mặc quần áo của thường dân, trên tóc không có một món trang sức nào, bước chân loạng choạng, vẻ mặt không thể tin được.
Triệu Vương thế mà lại thất bại.
Nàng ta hiện giờ cũng không còn là tiểu thư Đường gia, mà là một tù nhân.
Nàng ta cúi đầu, nhìn bản thân mình.
Dân chúng chụm lại xung quanh, vừa nhìn bọn họ vừa nhao nhao ném rau thối, trứng thối.
Đường Mặc Nhi không cẩn thận, bị ném một mặt.
Không, không phải như thế.
"Sao lại thế này, ta là người xuyên không đến! Ta chính là nữ chính mà!"
"Không được, ta không muốn làm tù nhân, ta phải về nhà!"
Đường Mặc Nhi kinh hoảng, chỉ cần nàng ta trở về, nàng ta vẫn sẽ là một sinh viên đại học, vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước.
ở lại nơi quỷ quái này, đã khổ không nói nổi rồi, giờ còn lại bị đày đến biên quan.
Cuộc sống cực khổ như vậy, sao nàng ta vượt qua được.
"Ta muốn về nhà!"
Đường Mặc Nhi rống lên, nhìn thấy cây cột gỗ bên cạnh, thì muốn lao đến.
Nhưng đã bị Vương thị kéo lại.
Trên mặt Vương thị tràn đầy ác độc, giơ tay lên, tát Đường Mặc Nhi một cái.