Đế Huyền nhanh nhẹn kéo Đường Tuế tránh sang một bên.
Thanh kiếm chém phải không khí, mũi kiếm để lại một lỗ hổng lớn trên mép cửa sổ.
Rồi lập tức vung lên, thọc vào trong.
"Vụt vụt vụt..."
Các mũi tên từ bốn phía bắn về phía xe ngựa.
Trong phút chốc, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Đế Huyền vẫn luôn ôm Đường Tuế trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi.
"Nàng đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu."
Đường Tuế khẽ gật đầu, tay nhỏ cũng túm ống tay áo của Đế Huyền.
"Rắc..."
Đỉnh xe ngựa có mũi kiếm xuyên qua, nhìn như sắp có tai họa ngập đầu.
"Không thể chờ trong xe nữa, chúng ta ra ngoài thôi."
Đế Huyền kéo tay Đường Tuế, hai người bước ra khỏi xe ngựa, vừa đặt chân xuống đất thì lập tức bị một đám người vây quanh.
Đế Huyền hơi nhướng mày, xem ra ám vệ hắn mang đến vẫn không đủ nhiều.
Hắn buông tay Đường Tuế ra, rút thanh trường kiếm treo bên hông.
Đường Tuế: "Thật ra, Hoàng Thượng, sức lực ta rất lớn đó."
Nàng không tránh cũng được.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, sớm được đi ăn đồ ăn ngon thôi.
Đế Huyền nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Đường Tuế.
"Không được."
Hắn tuyệt đối không thể để Đường Tuế chịu chút tổn thương nào.
Đám hắc y nhân này đều là tử sĩ, chỉ một lòng lấy mạng Đế Huyền.
Đường Tuế nhìn một hắc y nhân tiến lại, nàng trực tiếp duỗi tay tóm lấy, bóp nát xương tay hắn ta, thanh trường kiếm của Đế Huyền cắt qua cổ họng hắn.
"Sức lớn đến thế à?"
“Đương nhiên!”
Đường Tuế nhướng mày: "Hoàng Thượng, người quên ta đã giáo huấn Tô Tấn An như thế nào rồi à?"
"Chúng ta cùng lên."
Đế Huyền khẽ mỉm cười.
Có lẽ do Đường Tuế luôn nũng nịu trước mặt hắn.
Nên hắn đã coi Đường Tuế thành một tiểu cô nương, cần được ưsủng ái trong lòng bàn tay.
Hai người đứng chung một chỗ, gặp người giết người, gặp phật giết phật.
Chỉ một lát sau, đám hắc y nhân chỉ còn lại hai người.
"Hoàng thượng, có phải người đã ủ mưu từ trước, căn bản không muốn dẫn ta đi ăn đúng không?"
Đường Tuế bĩu môi.
Bây giờ đã bị người ta bắt nạt đến mức này, chắc chắn không thể ăn uống gì nữa.
"Ta đã tính sai một nước."
Đế Huyền vuốt tay nàng, khẽ nhéo.
"Ta vốn đoán là nàng ăn xong mới gặp được đám hắc y nhân."
"Không ngờ, Triệu Vương bên kia lại không chờ đợi nổi.”
"Hừ, vậy bây giờ chúng ta phải về kinh thành hả?"
Đường Tuế hóp eo nhỏ.
"Đúng vậy."
Đế Huyền nhìn nàng tức giận cũng thấy đáng yêu.
Trong lòng hắn lại có chút băn khoăn.
"Hay là trở về kinh thành giải quyết tên nghịch tặc Triệu Vương trước rồi chúng ta lại quay lại đây, được không?"
Đế Huyền ôn tồn cầu xin tha thứ.
"Cũng được!"
Đường Tuế gật đầu.
"Nhưng mà tới lúc ấy, chàng phải cho ta ăn thả ga, không được quấy rầy ta đâu đấy."
Nàng cũng không phải người không nói lý, nhưng nhất định phải nhận được những thứ nàng đáng được hưởng.
Hì hì.
"Có thể."
Đế Huyền khẽ gật đầu, đồng ý.
"Hoàng Thượng, lên xe bên này."
Thủ lĩnh ám vệ cung kính đứng bên cạnh xe ngựa.
Đế Huyền nắm tay Đường Tuế, hai người đi về hướng xe ngựa.
Đang đi, Đường Tuế chợt phát hiện có điểm không đúng lắm.
Nàng phát thi thể trên mặt đất vẫn còn sự sống.
Hơn nữa, trong sự sống này còn mang theo hận ý mãnh liệt.
Vậy là Đường Tuế nhanh chóng kéo Đế Huyền ra, còn mình thì lao lên chắn.