Trong lòng Đường Mặc Nhi cực kỳ nôn nóng.
Nàng ta đã không chờ nổi nữa, nếu để những người này tiếp tục lãng phí thời gian, có lẽ nàng ta sẽ không còn đường lui.
Bây giờ Đế Huyền đã đủ đáng sợ.
Nếu chờ hắn hoàn toàn khỏe lại, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Không nhân cơ hội lúc hắn còn bệnh mà giết hắn thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Đường Mặc Nhi lạnh lẽo cười một tiếng, ngón tay bỗng siết chặt, nàng ta chắc chắn phải được làm hoàng hậu.
Nếu không chẳng phải đã uổng một lần xuyên qua sao?
"Cha, chúng ta đi thôi!"
Đường Mặc Nhi thấy Đường Duy An còn đang suy nghĩ, lại thúc giục một tiếng.
"Vậy tới chỗ Triệu Vương trước đã, thương lượng với Triệu Vương thử xem, nếu Triệu Vương không đồng ý, ngươi cũng không được nói hươu nói vượn!"
Trước khi đi, Đường Duy An thấp giọng dặn dò.
"Được."
Đường Mặc Nhi gật đầu.
Hai cha con ngồi xe đến phủ Triệu Vương.
Thật ra, ban đầu Triệu Vương sống ở đất phong, sau này biết được bệnh tình của Đế Huyền, mới không kiềm được dã tâm, viện cớ ôm từ đất phong trở lại kinh thành chữa bệnh.
Thuận lợi tiến vào phủ Triệu Vương.
"Triệu Vương, Đế Huyền đã ra khỏi kinh rồi, đây chính là thời cơ tốt."
Đường Duy An vừa đi vào liền gấp gáp mở miệng.
"Lỡ như đây là mưu kế của Đế Huyền thì sao?"
Đường Duy An nghe thế cũng giật mình sững người tại chỗ, không lên tiếng.
Đường Mặc Nhi cũng im lặng.
"Các ngươi như thế, trước sợ sói, sau sợ hổ."
"Các ngươi không nghĩ tới, nếu bỏ lỡ thời cơ trước mắt này, về sau muốn vặn ngã Đế Huyền, sẽ càng thêm khó khăn không?"
"Chưa kể, bệnh tình của Đế Huyền đang dần chuyển biến tốt, hiện tại triều đình cũng bắt đầu nghiêng về phía Đế Huyền."
Sau khi Đường Mặc Nhi nói xong, Đường Duy An và Triệu Vương đều bắt đầu im lặng.
Đặc biệt là Triệu Vương, trên mặt hắn ta hiện lên một tia không cam lòng.
Phụ hoàng trực tiếp truyền ngôi cho Đế Huyền.
Cũng may trời cao rủ lòng thương, vất vả lắm Đế Huyền mới lâm bệnh năng, lúc này hắn ta mới có một chút cơ hội.
Hắn ta không muốn bỏ lỡ.
Trong lòng Triệu Vương dao động.
Tầm mắt hắn ta nhìn về phía Đường Duy An một bên.
Hai người đồng thời gật đầu.
Đường Mặc Nhi thấy vậy mỉm cười nhẹ.
Thành công rồi.
Chuyện này, một khi bọn họ ra tay, nàng ta cũng chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Một khi Triệu Vương thành công, ngôi vị Hoàng Hậu chắc chắn là của nàng ta.
"Ta dẫn người ra khỏi kinh giết Đế Huyền, ngươi bên này trực tiếp đánh vào hoàng cung."
Đường Duy An nói kế hoạch tiếp theo cho Triệu Vương.
Triệu Vương khẽ gật đầu đồng ý.
...
Đường Tuế ngồi trên xe ngựa, đói bụng thì ăn điểm tâm, khát nước thì uống nước.
Nàng thấy Đế Huyền cứ luôn cầm sách đọc, hơi chán.
Đường Tuế tiến đến trước mặt Đế Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Sao Phùng công công không đi cùng thế?"
Đế Huyền cười cười, cầm một miếng mứt hoa quả từ trong hộp đưa lên miệng Đường Tuế.
"Trong cung còn có việc cần Phùng Đức Trung làm."
"Thế à, chán quá đi."
Đế Huyền buông quyển sách trên tay, xốc màn xe lên, nhìn ra ngoài.
"Sắp tới rồi."
Đường Tuế vừa nghe lời này, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Nàng mở rèm xe, áp tay lên cửa, chớp đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn ra ngoài.
Đế Huyền cũng tiến lại gần: "Nhìn bên ngoài thì không giống đâu."
Giọng hắn vừa vang lên liền cảm giác được trước mặt lóe lên một tia sáng lạnh, một thanh kiếm dài chém đến trước mặt hắn.